Chương 5.2

“A? Anh không cần kéo em, em tự đi được...” Trương Nhu Nhu giãy dụa, không biết là do ngượng ngùng, hay là vì không muốn anh nắm tay.

Nhưng Tiêu Trần lại không hề có ý định buông tay cô ra, anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô như vậy. Bàn tay của cô rất mềm mại và ấm áp, lúc này trái tim anh cũng mềm mại y như vậy, không muốn buông tay cô ra.

“Anh Trần...” Hai người đứng trước thang máy, Trương Nhu Nhu cúi đầu gọi anh, mặc dù không ngẩng đầu lên nhưng anh đoán chắc lúc này gương mặt cô đã đỏ bừng.

Tiêu Trần hít sâu một hơi, thản nhiên đáp lại: “Làm anh thì tất nhiên phải nắm tay em gái dắt đi rồi.”

"Nhưng chúng ta cũng không phải. . ." Trương Nhu Nhu đang định nói “anh em ruột”, dù sao thì hai người cũng mới quen chưa được bao lâu, gọi anh em theo tuổi tác, thực ra cũng chỉ là khách sáo mà thôi.

Tiêu Trần ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại dần dần lạnh đi: “Em không thích anh nắm tay em à?”

“Không phải, không phải, em không có ý đó, em...” Trương Nhu Nhu hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, cô cũng không muốn làm cho Tiêu Trần tức giận.

Tiêu Trần nhìn thấy thang máy sắp đến thì nói thêm một câu xác nhận quan hệ của hai người: “Từ nay về sau, em có thể coi anh như anh trai ruột.”

Trương Nhu Nhu nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, cúi đầu để mặc cho Tiêu Trần lôi kéo tay mình, đi vào thang máy.

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Tiêu Trần khá bất ngờ, không nhịn được mà bắt đầu mơ màng. Nếu như thế này, hai người cũng có thể lên giường với nhau chưa biết chừng?

Cô thủ da^ʍ cực khổ như vậy, anh tất nhiên phải giúp cô thật tốt.

Tiêu Trần dẫn cô đến một nhà hàng phương Tây, gọi một suất ăn cho cặp đôi. Suốt dọc đường Trương Nhu Nhu đều không nói gì, nhưng khi nghe đến anh gọi món thì không nhịn được hỏi: “Anh Trần, sao anh lại... gọi suất ăn cặp đôi?”

“Bởi vì không có suất ăn anh em, nên anh gọi suất cặp đôi cho dễ. Chẳng lẽ em muốn ăn suất ăn trẻ em à?” Tiêu Trần trả lời một cách thản nhiên, còn hỏi ngược lại cô.

Trương Nhu Nhu lắc đầu : "Không phải... Thôi anh gọi rồi thì cứ ăn phần đó vậy.”

Tiêu Trần nhìn gương mặt hồng hào của cô thì tâm trạng cũng khá lên rất nhiều, anh không nhịn được mà trêu chọc: “Ăn suất ăn cặp đôi thì chúng ta sẽ trở thành người yêu của nhau đấy.”

Trương Nhu Nhu nghe vậy thì sững sờ, sau đó mỉm cười ngọt ngào: “Anh Trần đừng trêu Nhu Nhu nữa, anh Trần sao có thể đồng ý làm bạn trai Nhu Nhu chứ?”

Tiêu Trần nghe vậy thì nghĩ thầm: Cô bé này không những xấu hổ, mà còn tự ti nữa sao?

Nếu mà như thế thì mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn nhiều.

Không bao lâu sau, rượu vang đỏ đã được bưng lên, Tiêu Trần hơi nhíu mày.

“Em uống nước trái cây đi.” Anh biết cô vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt nên mới đề nghị như vậy.

Nhưng Trương Nhu Nhu lại cầm lấy ly rượu vang đế cao, lắc đầu: “Không, em muốn uống cái này!”

Nếu đã như vậy, Tiêu Trần cũng không nói thêm gì nữa, cho cô uống rượu.

Anh nào biết Trương Nhu Nhu vừa mới nhấp môi một chút đã cảm thấy hơi say. Cô đỡ trán, mơ mơ màng màng nói: “Đầu em hơi choáng váng.”

Tiêu Trần nhìn thấy cô vì uống rượu mà càng thêm mê người thì nhẹ nhàng cắt một miếng bít tết đưa tới bên miệng cô: “Em ăn chút gì đi, ăn xong thì chúng ta trở về.”

Trương Nhu Nhu ngoan ngoãn há miệng ra, để Tiêu Trần đút cho mình, nhai kỹ nuốt chậm.

Tiêu Trần chăm chú nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, lại bắt đầu tưởng tượng. Nếu như cái miệng hồng hào xinh xắn đó của cô ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh thì không biết sẽ mang lại cảm giác như thế nào?

“Anh Trần, anh đang nghĩ gì thế?” Trương Nhu Nhu phát hiện ra ánh mắt nghi ngờ của anh, nghi ngờ hỏi.

“Em rất đáng yêu.” Tiêu Trần trả lời. Thực ra, trong lòng anh còn âm thầm nói thêm hai chữ nữa: Muốn đυ..