Chương 3

Anh bị làm sao thế này? Cũng không phải ;à chưa từng tiếp xúc với loại con gái như này, sao lần này lại để tâm nhiều vậy? Có phải ấm đầu rồi không?

Tiểu Điềm Điềm: “Anh có thể nghĩ là em chỉ gửi cho mình anh thôi á!”

Tiêu Trần bất lực cười cười: “Đợi video của em.”

Hai ngày tiếp theo, Tiêu Trần không nhắn tin cho cô nữa mà chỉ theo dõi trang cá nhân của cô, lúc này cô lại đăng thêm một bức ảnh, trong hình là một vali màu hồng, trạng thái: “Đổi nhà mới rồi, rất là háo hức!!!”

Tiêu Trần cảm thấy thú vị trong vô thức, cười cười, tắt web lại bắt đầu làm việc.

Bận rộn một lúc lâu, anh muốn ra ngoài đi dạo, vươn vai đứng dậy, cầm chìa khóa ra ngoài.

Trước cửa phòng đối diện có một người đang đứng, Tiêu Trần có biết, bà ta là chủ căn phòng đấy-một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, căn phòng này bà ta hay để cho thuê, cách đây không lâu khách thuê cũ dọn đi rồi, hôm nay bà ta xuất hiện ở đây không lẽ là có khách thuê mới rồi?

Hai người vốn không thân quen, tùy ý chào hỏi một tiếng rồi Tiêu Trần liền đi vào trong thang máy, ra khỏi tòa nhà, đi thẳng đến cổng tiểu khu, vừa ra khỏi tiểu khu, quay người, lại vô tình va phải một cô gái.

“Ai da!” Cô gái hét lên, vừa rồi đầu của cô đã bị đập vào cằm Tiêu Trần, đau đến mức cơ thể cô giật lùi lại một bước, lúc này chân cô lại bị vấp trên đường, người lắc lư như sắp ngã xuống đất.

Tiêu Trần ngơ ngác, hoang mang đưa tay ra bắt lấy một cánh tay của cô, dùng sức kéo cô lại.

Cánh tay của cô…thật mềm giống như một nắm bột vậy, Tiêu Trần lo lắng dùng sức như này có làm gãy tay cô không.

Nhưng mà vẫn may, cánh tay cô gái không vấn đề gì, chỉ là lúc bị anh kéo lại cô gái không kịp chuẩn bị suýt nữa đυ.ng vào anh, nhưng lần này chắc chắn không đơn giản chỉ là đυ.ng đầu có thể là hai cơ thể sẽ có những tiếp xúc thân mật hơn.

Tiêu Trần vội lùi về sau một bước để cho cô có đủ không gian hoạt động, lại nhẹ nhàng đỡ cô giúp cô ổn định đứng ở đó, “Em không sao chứ?”

Hỏi xong thì một mặt bất ngờ, bởi vì anh nhìn thấy vali cô gái để bên cạnh và vali xuất hiện trên trang cá nhân của Tiểu Điềm Điềm giống nhau.

Nhìn lại dáng người cô gái, tuy rằng đang mặc sơ mi trắng rộng rãi với quần short bò nhưng vẫn có thể thấy rất giống với cô gái bóp ngực xoa mông tự thẩm trong video.

Nhìn lên trên, cô gái thắt hai bím tóc dễ thương, cũng không có trang điểm, rất trắng trẻo, có lẽ vì chuyện vừa rồi mà mặt còn hơi xanh xao, đôi mắt hoa đào, đôi môi hồng hào mím nhẹ như là hơi căng thẳng.

Cô gái trước mắt này có lẽ nào chính là Tiểu Điềm Điềm? Chính là cô gái trong video? Là cái người đồng ý giả làm bạn cùng bàn trong video cùng anh làʍ t̠ìиɦ đấy hả?

Nghĩ đến đây, Tiêu Trần lập tức miệng lưỡi khô đắng.

“Em không sao…xin lỗi ạ!” Cô gái vừa nói vừa cúi thấp đầu.

Tiêu Trần ngơ người, sau đó mới chú ý đến ngoài vali ra cô gái còn mang theo một chiếc túi, nhiều đồ như vậy, một cô gái yếu đuối như cô ấy phải xách chắn hẳn rất mệt đi? Thế là đi qua cầm lấy vali, mỉm cười với cô: “Đi đến đâu? Anh xách qua giúp em.”

Không ngờ cô gái lại chỉ vào tiểu khu Tiêu Trần ở, “Ở ngay đây ạ.”

Trùng hợp vậy sao? Vậy phòng cô ở chắc không phải chính là căn đối diện phòng của anh đấy chứ?

Nếu mà thật là như vậy thì cuộc sống sau này hẳn rất tuyệt vời rồi, nói không chắc không chỉ được xem video thủ da^ʍ của cô mà hai người còn có thể tiến xa hơn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Trần nhìn cô gái với ánh mắt nóng rực, bởi vì anh đã nhìn thấy thân thể của cô cho nên cô bây giờ ở trước mắt anh vẫn giống như đang khỏa thân vậy, bộ ngực như trái đu đủ, bụng phẳng, bạch hổ, khi không được vuốt ve âʍ ɦộ hẹp như một đường kẻ, tất cả những điều này anh đều biết.

5. Chà xát vào cặp mông tròn săn chắc của cô

Cô gái vui vẻ nhận lấy sự giúp đỡ của Tiêu Trần, ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh trai!”

Tiêu Trần nghe xong có hơi mất tập trung, lúc này mới nhận ra giọng nói của cô gái giống như trong video, ngọt ngào và thanh tú, nhưng trong đầu anh lại tràn ngập những lời nói tục tĩu của cô trong video:

"Chỉ nhìn thôi, không được đâm vào!"

"Anh ơi nhanh lên, người ta không chịu được nữa rồi, nhanh đâm vào người ta đi!”

Người nói như vậy đứng ngay trước mặt anh, hơn nữa người thật nhìn còn đẹp hơn trong video, tiếc rằng người thật sẽ không mời anh đâm cô, cũng sẽ không thúc giục anh nhanh lên thậm chí quần áo cũng sẽ không cởi ra cho anh xem.

Tiêu Trần lắc đầu xua tan những ý nghĩ xao lãng này, xách vali đi cùng cô gái tiến vào tiểu khu, thản nhiên hỏi: “Tòa nhà bao nhiêu?”

Cô gái: "Số 3 ạ!"

Tiêu Trần trầm mặc, một lúc sau mới bình tĩnh trả lời: "Anh ở tòa 3, tầng 11, 1101."

“Ah? Em muốn đến là phòng 1102 đấy!” Cô gái tỏ ra ngạc nhiên, sau đó mỉm cười ngọt ngào: "Từ nay về sau chúng ta sẽ là hàng xóm rồi. Anh à, chúng ta có duyên thật đấy!"

Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, quả thực là duyên phận, cô gái quay video phúc lợi thực ra đã chuyển đến sống cạnh anh, và anh cũng thực sự bị cô gái này mê hoặc.

"Sau này nếu có việc gì thì có thể qua nhà gọi anh." Tiêu Trần nói xong liền dẫn cô gái vào tòa nhà số 3.

Trong phòng thang máy, hai người đứng cạnh nhau, không quá gần, nhưng Tiêu Trần chỉ cần hít nhẹ mũi cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ trên người cô, có lẽ cô đã xịt một loại nước hoa có mùi rất nhẹ.

Anh nhịn không được nghiêng người về phía cô và tựa vào cánh tay cô, nhưng chỉ thế thôi, anh không lấn lướt thêm nữa.

Cô gái tựa hồ cũng nhận thức được, nhưng có lẽ còn tưởng rằng anh vô tình, cô cũng không tránh né mà thản nhiên hỏi Tiêu Trần: “Em tên là Trương Nhu Nhu, anh trai, anh tên là gì?”

"Tiêu Trần, em có thể gọi anh là anh Trần." Trương Nhu Nhu ở trên mạng nói rằng cô đã mười tám tuổi, khi nhìn thấy người thật thì có là giả cũng phải là tuổi thật còn nhỏ hơn chút, Tiêu Trần đã hai mươi ba rồi, cô gọi anh là anh trai cũng có lý.

Chỉ là anh không thích cô gọi anh là anh trai, dù sao trong video cô cũng gọi người khác như vậy, anh muốn được đối xử đặc biệt nên mới để cô gọi anh là anh Trần.

"Anh Trần." Giọng điệu của Trương Nhu Nhu trở nên ngượng ngùng không rõ lý do.

Tiêu Trần không khỏi thắc mắc, trong video có thể nói cô là con người phóng đãng, nhưng thực tế thì sao cô lại thẹn thùng như vậy? Đâu mới là bản chất thực sự của cô?

Nếu được theo mong muốn của anh, anh hy vọng cô chỉ dâʍ đãиɠ và tục tĩu với anh, tốt nhất nên bình thường hoặc thậm chí thờ ơ trước mặt người khác.

Anh hy vọng có thể huấn luyện cô bằng chính đôi tay của mình.

Tuy nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy nghĩ linh tinh của anh, Trương Nhu Nhu chỉ coi anh như anh trai hàng xóm chứ không phải nô ɭệ của anh.

Anh cũng không muốn biến cô thành nô ɭệ của mình, anh chỉ muốn chiếm lấy cô làm của riêng mình, ôm cô vào lòng hoặc đè cô xuống dưới thân.

Loại chuyện này bây giờ là không thể, tương lai thì không chắc.

Tiêu Thần cười ngọt ngào: "Vậy anh gọi là Nhu Nhu nhé, sao em lại chuyển tới đây vậy?"