Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phục Kích Ái

Chương 81: Cam kết của nữ vương. . .

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thiên Hữu, mấy giờ rồi hả?” Thanh âm lành lạnh của Lâm Bắc Thần truyền ra từ trong điện thoại.

Lý Thiên Hữu phản xạ có điều kiện nhìn đồng hồ đeo tay, 11 giờ 38, cuống họng của nàng bất giác nhúc nhích một cái, “Em, giờ em liền xong việc, đã chuẩn bị đi trở về...” Nghe thanh âm của Lâm Bắc Thần, nàng lập tức tỉnh rượu không ít, Lý Thiên Hữu không ngốc, nghe xong Lâm Bắc Thần nói, nàng sẽ không ngốc đến mức cho rằng đã trễ thế này Lâm Bắc Thần chỉ là đơn thuần gọi điện thoại tới hỏi nàng mấy giờ...

“Ồ... Đều không phải gặp được chiến hữu? Em chơi của em, không cần sốt ruột.” Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Lâm Bắc Thần, lành lạnh mang theo chút biếng nhác.

Lý Thiên Hữu lập tức mất bình tĩnh, nàng đứng dậy thoáng nhìn Điền Chí Vĩnh đang vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình, dùng tay kia vẫy vẫy liền một giây không ngừng đi đến ngoài cửa quán bar. Nàng mới không tin lời của Lâm Bắc Thần, kia rõ ràng chính là trong lòng không đồng nhất, rõ ràng lừa bịp nàng đây, nghĩ sắp 12 giờ đêm, thời gian cũng là có chút muộn rồi. “Giờ em quay về, rất nhanh sẽ đến nhà, cái kia, chị muốn ngủ thì ngủ trước đi, không cần chờ em...” Khi Lý Thiên Hữu đi mau đến lớn cửa, nàng đột nhiên dừng cước bộ, như nghĩ tới cái gì, lại xoay người đi trở về...

“Vậy được rồi, nếu em chơi đủ rồi thì về đi, chị chờ em.” Lâm Bắc Thần nói xong câu “Trên đường cẩn thận chút!” liền dẫn đầu cúp điện thoại.

Nghe thanh âm của Lâm Bắc Thần lộ ra có chút lười biếng, Lý Thiên Hữu tức khắc miên man bất định, phỏng chừng bây giờ Bắc Thần đang nằm ở trên giường đây, nàng nhanh hơn cước bộ đi tới trong một phòng trang nhã lúc đầu, rất không hình tượng xách lên áo Điền Chí Vĩnh vẫn ngồi không nhúc nhích liền kéo ra bên ngoài, vừa kéo còn vừa nói: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đưa tôi trở lại.” Trời biết Điền Chí Vĩnh đưa nàng mang tới đâu, nàng cũng không muốn cho Lâm Bắc Thần một mình tại trên giường chờ lâu...

Lý Thiên Hữu vô cùng lo lắng chạy về đến tiểu biệt thự của Lâm Bắc Thần, lúc sắp vào cửa nàng lại giơ quả đấm dặn một lần Điền Chí Vĩnh bảo hắn hỗ trợ lưu ý chuyện nhà cũ. Liền cũng không quay đầu lại vào nhà, lúc này trong nhà một mảnh đen kịt, Lý Thiên Hữu lắc lắc cái đầu choáng nặng nề, híp đôi mắt nhỏ của nàng cước bộ vẫn như cũ rất nhanh mò đi lên lầu, lấy nhãn lực quanh năm huấn luyện, những hắc ám này hoàn toàn không có vấn đề...

Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, trong lòng nàng âm thầm thở một hơi, hoàn hảo cửa phòng không có khóa. Bằng không nàng thật đúng là phải thấp thỏm cả đêm, cũng không phải khóa cửa thì vào không được phòng, chỉ là, nếu như nàng công khai cạy ra cửa Lâm Bắc Thần cố ý khóa lại, vậy hậu quả thực đều không phải loại người như Lý Thiên Hữu có thể tưởng tượng được...

Đèn nhỏ ban đêm sáng lên trong phòng, Lâm Bắc Thần đang tựa ở đầu giường cầm laptop không biết đang nhìn cái gì, nghe tiếng Lý Thiên Hữu mở cửa, Lâm Bắc Thần mắt cũng không nhấc một cái, sau khi thu vào laptop, thân thể liền trượt vào trong chăn. Lý Thiên Hữu nhìn tình hình này, nàng phí thời gian một hồi, cố ý thẳng sống lưng đi tới trước giường, khuôn mặt nhỏ xoắt xuýt chờ nữ vương lên tiếng.Lâm Bắc Thần ngẩng đầu, liền thấy một bộ vẻ mặt nhận sai của Lý Thiên Hữu, cô nhịn không được “Phốc” một tiếng cười ra tiếng, nghiêm trọng đến thế sao? Chẳng qua là cô cảm thấy một người ở nhà buồn chán, muốn cho Lý Thiên Hữu mau chút trở về bồi mình. Đứa nhỏ cố chấp này thực cho rằng mình tức giận, Lâm Bắc Thần nghĩ vậy khóe miệng lại giương lên, đây là chuyện tốt, cái này nói rõ trong lòng Lý Thiên Hữu rất quan tâm cô..

“Còn không mau đi tắm rửa, một thân mùi rượu...” Lâm Bắc Thần oán trách nói.

Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần nở nụ cười, liền vui tươi hớn hở lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy tới nhà tắm, nàng muốn mau mau giải quyết mình thật tốt chạy về trên giường, có lẽ là bởi vì uống rượu, làm cho ước số có chút không an phận trong cơ thể đang cọ cọ trào ra phía trên...

Lý Thiên Hữu rất nhanh cọ rửa bản thân sạch sẽ, thay đổi quần áo ngắn lại chạy như bay ra phòng tắm, nàng lết đến bên giường lộ ra đèn đêm nhìn về phía người trên giường, chỉ cái liếc mắt này, làm cho hỏa dục vốn đang tăng vọt của nàng trong nháy mắt tắt xuống — nữ vương đang ngủ...

——————

Điền Chí Vĩnh không hổ tự xưng là sống trong nghề, ba ngày sau đó liền thông báo Lý Thiên Hữu xem phòng. Vừa nghe được tin tức Lý Thiên Hữu rõ ràng sửng sốt, hiệu suất làm việc này thật đúng là không phải khoác lác, nàng buông điện thoại, cao hứng bừng bừng ra cửa tìm Điền Chí Vĩnh đi xem phòng.

Mấy ngày này xuất ngũ trở về, mỗi ngày Lý Thiên Hữu đều vùi tại trong tiểu biệt thự của Lâm Bắc Thần hưởng thụ thế giới hai người, ban ngày Lâm Bắc Thần đi làm thì nàng lẻn đi tiểu điếm của cô cô hỗ trợ, lúc không đi nhà cô cô thì vùi tại tiểu biệt thự lên mạng, trải qua vài ngày, nàng đem phạm vi công tác của đội hình cảnh cùng tính chất công tác của đặc cảnh hiểu rõ thấu triệt, nàng muốn nhanh chóng tập trung vào trong cương vị mới, thật sớm một chút cùng Lâm Bắc Thần trải qua cuộc sống tương đối ổn định...

Điền Chí Vĩnh rất cẩn thận, điểm này Lý Thiên Hữu cũng không nghĩ tới, hắn tìm cái nhà cũ này cách tiểu biệt thự của Lâm Bắc Thần quả thực là gần không thể gần hơn, cái nhà cũ sắp xếp đơn giản này rõ ràng ngay sát vách chỗ ở tiểu khu của Lâm Bắc Thần, trong cái tiểu khu có tên giống với tiểu khu chỗ tiểu biệt thự làm cho Lý Thiên Hữu lần đầu tiên tìm lộn địa phương. Lý Thiên Hữu đứng ở gian phòng song diện triêu dương nhìn Điền Chí Vĩnh cười rực rỡ, không ngừng gật đầu, được, thật tốt. Con mắt của Lý Thiên Hữu hầu như muốn lóe ra kim quang, nàng rất thích căn nhà này. Nàng không nói hai lời liền giao tiền đặt cọc, chuẩn bị tìm một thời gian làm sang tên cho nhà coi như triệt để kết thúc tháng ngày “vô gia“...

Lý Thiên Hữu rất hài lòng, nàng nghĩ đến đầu tiên phải nói cho Lâm Bắc Thần một tiếng, xuất ngũ trở về cũng chừng mấy ngày, chuyện tình quấn quýt phiền muộn trong lòng nàng còn chưa từng nói với Lâm Bắc Thần, nàng nghĩ là thời điểm nên tìm Lâm Bắc Thần nói chuyện rồi...

Khước từ hẹn ước của Điền Chí Vĩnh, Lý Thiên Hữu đi bộ đến dưới lầu Lâm thị, lúc này vừa vặn tới bữa trưa rồi. Lý Thiên Hữu lên thang máy tới tầng 25, bởi vì trong lòng có chuyện ngay cả cửa nàng cũng không gõ, trực tiếp đẩy ra cửa văn phòng liền đi vào. Lý Thiên Hữu ngẩng đầu lên nghi hoặc thoáng nhìn văn phòng vắng vẻ, lại lui đi ra ngoài, “Lâm tổng đâu?” Thư ký Tề Tiểu Hoan vừa vặn đứng ngoài cửa, tiểu nha đầu người ta còn không có phản ứng kịp, Lý Thiên Hữu liền vào cửa giống như ai cũng nhìn không thấy, Lâm tổng đang ngủ trưa, Tề Tiểu Hoan nghĩ trong lòng, lúc này là tuyệt đối không cho phép người khác quấy rối, cũng may đối phương không thấy có người ở liền lại đi ra, bằng không nếu như xông xáo đến phòng trong, cũng đủ sặc chính mình...”Lý tiểu thư, Lâm tổng đang ngủ trưa, ngài xem...” Nàng là muốn nói cô có thể chờ cô ấy tỉnh lại rồi hẵng tìm hay không, nhưng nàng nói còn chưa nói xong, đã thấy Lý Thiên Hữu cười ôn nhu với nàng, một lần nữa đẩy cửa đi vào, tiểu nha đầu nâng trán, được rồi, nàng biết Lý tiểu thư cùng Lâm tổng quan hệ tốt, mặc dù là Lâm tổng đang nghỉ ngơi cũng không sợ bị cô ấy quấy rối. Quả nhiên như nàng suy nghĩ, sau khi Lý Thiên Hữu đi vào, thì vẫn không có đi ra...

Vào phòng trong, Lâm Bắc Thần thực sự mặc cả quần áo nằm ngủ trên giường, Lý Thiên Hữu nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên giường, nhìn Lâm Bắc Thần đang ngủ say cũng không đành lòng đánh thức cô, nàng kéo cái ghế ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng sờ qua tay của Lâm Bắc Thần cầm vào trong lòng bàn tay, cứ như vậy mà nhìn cô...

Lâm Bắc Thần luôn luôn ngủ không trầm, sau khi cô cảm giác được xúc cảm, cau mày mở mắt, đầu hơi nghiêng liền thấy Lý Thiên Hữu đang vẻ mặt mê gái nhìn mình. Cô thả lỏng khuôn mặt, giật giật bàn tay nắm trong lòng bàn tay của Lý Thiên Hữu, kéo tay Lý Thiên Hữu đến dưới mặt, nhẹ nhàng chống vài cái, khàn giọng nói: “Thiên Hữu, sao em lại tới đây?”

Lý Thiên Hữu theo động tác của Lâm Bắc Thần đứng dậy tựa ở trên đầu giường, nàng ôm Lâm Bắc Thần vào trong lòng, nhìn người trong lòng một bộ nửa tỉnh nửa mê, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc...

“Mệt mỏi thì ngủ thêm một chút, chỉ là em nhớ chị...”

——————

Sau khi Lâm thị tan tầm, Lâm Bắc Thần cùng Lý Thiên Hữu rời khỏi Lâm thị, xe trực tiếp lái đi Bắc Thần đại tửu điếm của thành phố A, bởi vì trước đó Lâm Bắc Thần có gọi điện thoại, lúc hai người đến cơm nước đã chuẩn bị tốt.

“Bắc Thần, chị nói đội hình cảnh cùng đội đặc cảnh, em đi đơn vị nào thì tốt hơn một chút?” Lý Thiên Hữu ăn cơm no xong, vẻ mặt nghiêm túc nói, vấn đề phòng ở đã giải quyết hết, hiện tại vấn đề lớn nhất của nàng chính là công việc.

Lâm Bắc Thần ưu nhã xoa xoa bên môi, buông khăn tay giương mắt nhìn Lý Thiên Hữu ngồi nghiêm chỉnh. “Trên bộ đội của các em nói như thế nào? Để chính em quyết định?”

“Ừ, chỉ huy nói em có thể tự mình quyết định, hai nơi đều cần người. Em muốn nghe một chút ý kiến của chị?”

Lâm Bắc Thần nở nụ cười, “Bằng hữu cảnh sát đó của em là đội hình cảnh thành phố A sao?”

Lý Thiên Hữu sửng sốt, Lâm Bắc Thần rõ ràng thoại lý hữu thoại đây mà, lập tức nàng nở nụ cười, nàng đứng dậy tiến đến trước mặt Lâm Bắc Thần, cười hì hì nói: “Sao rồi hả? Bắc Thần là sợ em làm cái chuyện gì có lỗi với chị sao?”

Lâm Bắc Thần thấy vẻ mặt cười xấu xa của Lý Thiên Hữu, cô không khách khí nâng lên cằm Lý Thiên Hữu, khiêu mi nói: “Em dám sao?”

“Không dám, không dám!” Lý Thiên Hữu làm bộ ăn đau, vừa lắc đầu vừa liên thanh nói.

Lâm Bắc Thần trừng nàng, buông tay, trên mặt khôi phục thần tình nghiêm túc.”Có phải đội đặc cảnh có chút nguy hiểm hơn đội hình cảnh không? Chị nghĩ em vẫn là đi đội hình cảnh đi.” Lâm Bắc Thần thấy một bộ dáng dấp suy nghĩ của Lý Thiên Hữu, còn nói tiếp: “Nếu không, em tới công ty của chúng ta đi, làm bảo tiêu chuyên trách của chị, thế nào?”Lý Thiên Hữu mở to hai mắt, nàng nhanh chóng lắc đầu kháng nghị: “Em không đi, vậy hay là em đi đội hình cảnh đi. Em muốn có công việc của mình, em không muốn làm việc cho chị, như vậy trong lòng em sẽ khó chịu.” Nói xong hai câu cuối cùng, thanh âm của Lý Thiên Hữu rõ ràng biến nhỏ đi, nàng là ăn ngay nói thật, chỉ là ngôn ngữ trắng ra như vậy sợ Lâm Bắc Thần tức giận mà thôi...

Lâm Bắc Thần biết Lý Thiên Hữu lòng dạ cao, còn phi thường hiếu thắng, cô cũng không nói nhiều, cô cũng mong muốn Lý Thiên Hữu tìm một chức nghiệp bản thân thích, mà không phải ích kỷ cột nàng vào bên người mình. Nghĩ vậy, Lâm Bắc Thần kéo qua Lý Thiên Hữu ôm ôm nàng vào trong ngực, cưng chiều gật đầu.

“Bắc Thần, em còn có một việc muốn nói với chị.” Lý Thiên Hữu tùy ý Lâm Bắc Thần ôm bản thân, nàng hơi ngửa đầu nói.

“Còn có chuyện gì?”

Lý Thiên Hữu dừng lại một hồi, nàng ở trong đầu hệ thống ngôn ngữ một chút, liền rõ ràng mười mươi nói chuyện mình muốn đứa con cho Lâm Bắc Thần.

Sau khi Lâm Bắc Thần nghe xong, cô nhíu lông mày, cô chưa hề biết Lý Thiên Hữu sẽ có tâm tư như thế, hơn nữa đối phương còn là chiến hữu của nàng. Cô đỡ Lý Thiên Hữu ngồi tốt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ý của em là, muốn cầm lấy t*ng trùng của chiến hữu em kết hợp trứng với chị, sau đó do em sinh hạ đứa nhỏ này?”

Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần thay đổi trở nên nghiêm túc, nàng có chút chột dạ, quả nhiên là nàng nghĩ quá đơn giản, thế cho nên đã quên mất phải hỏi một chút đương sự quan trọng nhất này có nguyện ý hay không. Nghĩ những thứ này, nàng ngoan ngoãn gật đầu, cũng không nói gì. Nàng không biết phải nói như thế nào, nàng không xác định nếu như Lâm Bắc Thần biết nàng từng nghe trộm đối thoại giữa Lâm gia gia và chị ấy có thể rất tức giận hay không.

“Sao em lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy?” Lâm Bắc Thần nghĩ nát óc cũng không rõ, Lý Thiên Hữu đang tốt đẹp thế nào sẽ đột nhiên nghĩ đến vấn đề con nhỏ, chẳng lẽ là bởi vì chiến hữu em ấy chết, trong lòng hổ thẹn muốn dùng cái này báo ân? Nghĩ vậy Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy rất tức giận, Lâm Bắc Thần cô không phải tuýp đàn ông nào cô cũng phối được.

“Có phải em nghĩ chiến hữu của em bởi vì cứu em mà hi sinh, cho nên trong lòng hổ thẹn, muốn vì hắn giữ lại một con cháu?” Lâm Bắc Thần lạnh nghiêm mặt, ngữ khí rất cứng ngắc hỏi.

Lý Thiên Hữu vừa nghe lời này, trong lòng lộp bộp một hồi, thời điểm nàng có ý nghĩ sinh con, nhiều ít có chút nguyên nhân Giang Đại Chí chết. Nhưng mà đó cũng chỉ là một chút xíu ý nghĩ mà thôi, Lâm gia gia muốn Lâm Bắc Thần kết hôn sinh con, mà Giang Đại Chí là con một, cha mẹ lại tuổi tác lớn, ở trong lòng Lý Thiên Hữu nghĩ đứa nhỏ của hai người do nàng sinh ra này là chuyện tình cực kỳ tốt, thế nhưng hiển nhiên, Lâm Bắc Thần không ủng hộ...

“Em không có, đây chỉ là cân nhắc một phương diện nhỏ.”

“Một phương diện nhỏ? Lý Thiên Hữu, trái lại em nói một chút phương diện đó là cái gì?”

Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần, dưới con mắt vô cùng chèn ép của đối phương, nàng cúi đầu, ở trong lòng thở dài, như là nhận mệnh nói ra chuyện nàng nghe trộm đối thoại giữa Lâm Bắc Thần cùng gia gia cô.

“Bắc Thần, chị đừng nóng giận, chính là em cảm thấy lần này ở trong nhà gia gia chị, Lâm gia gia rất tốt với em như cực kỳ có địch ý, mà chị lại không cho em ở phòng chị... Em nghe trộm cũng là chuyện bất đắc dĩ, chị lại cái gì cũng không nói với em... Em thấy gia gia chị cường liệt phản đối chúng ta như vậy, em mới nghĩ đến có thể sinh một đứa con cho chị, ông ấy sẽ không lại phản đối chúng ta cùng một chỗ...” Nói xong nói Lý Thiên Hữu tội nghiệp nháy đôi mắt nhỏ nhìn Lâm Bắc Thần, dáng dấp đó muốn có bao nhiêu oan ức thì có bấy nhiêu oan ức.

Lâm Bắc Thần thở dài, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bởi vì kích động mà có chút ửng đỏ của Lý Thiên Hữu, “Có phải em sợ chị bởi vì gia gia phản đối mà xa em?”

“Bắc Thần, em sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà tách ra chị, cũng không cho phép chị tách ra em.” Lý Thiên Hữu quật cường nói.

Lâm Bắc Thần hòa hoãn biểu tình, khẽ cười một chút, “Thiên Hữu, qua mấy ngày nữa chị đều phải ba mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp về nước, chị vẫn đều tại trong thương trường dốc sức làm, hầu hết chuyện gì cũng đã từng kinh nghiệm qua. Sở dĩ chị không nói chuyện gia gia phản đối với em, đó là bởi vì bản thân chị đều biết trong lòng, chị có nắm chắc bãi bình chuyện này.” Vừa nói chuyện, Lâm Bắc Thần một lần nữa ôm chầm Lý Thiên Hữu, ngữ khí ôn nhu nói: “Nhưng thật ra em, đừng suốt ngày luôn nghĩ chút có không, nếu chị lựa chọn cùng một chỗ với em thì tuyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ em...”

Lý Thiên Hữu hoàn toàn bị lời nói này của Lâm Bắc Thần nói cho dễ chịu rồi, nàng tựa ở trong lòng Lâm Bắc Thần mãnh mẽ gật đầu.

“Đứa ngốc, về sau đừng nghĩ vài chuyện cổ quái kỳ lạ. Lẽ nào chị sinh hạ đứa con cùng nam nhân khác, trong lòng em sẽ không khó chịu sao?”

“Sẽ có một chút, bất quá người nọ là Đại Chí, còn có thể khá hơn chút.”

Lâm Bắc Thần bĩu môi, “Trong lòng em khá, nhưng chị hoàn toàn không tốt.” Cô cúi đầu nhìn Lý Thiên Hữu, dừng lại một hồi đột nhiên hỏi: “Thiên Hữu, em rất thích trẻ con sao?”

Lý Thiên Hữu sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ gật đầu, “Thích, em rất thích trẻ con.”

“Vậy em có nghĩ tới hay không, hai người chúng ta cùng một chỗ khả năng cả đời cũng không có đứa con?” Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu cười vui vẻ, nhịn không được muốn thăm dò nàng một chút.

“Em biết, nhưng mà không sao, còn hơn trẻ con em càng thích Bắc Thần.” Lý Thiên Hữu tại trong lòng Lâm Bắc Thần, nàng xoay người hai tay đặt lên eo Lâm Bắc Thần, tại trước ngực của cô vùi vùi...

Hai người lại chán ngán quấn ở trong phòng một hồi lâu mới đi ra tửu điếm, trở lại tiểu biệt thự. Mà trong lúc này Lý Thiên Hữu lại quên, vấn đề nàng mua nhà còn không có nói cùng Lâm Bắc Thần đâu...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần nhất sự tình nhiều lắm, cũng là quá khốn, như thế vãn mới canh, làm cho đại gia đợi lâu...
« Chương TrướcChương Tiếp »