Hòa hảo trở lại thì kết quả sẽ là gì, chính là làm Kiều Nhất Minh ngày càng ngạo kiều, ngạo kiều lại càng ngạo kiều không có điểm dừng
Hiện tại y đã lựa chọn tự mình ra ngoài thuê nhà ở, cũng không thèm quay đầu nhìn biệt thự to bự lấy một cái, Thương Thịnh một bên cười khổ nhưng lại không dám từ chối, đành giúp y thu dọn hành lý đầy đủ rồi tiễn người rời đi.
Ngồi trên xe, Kiều Nhất Minh ngạo kiều mặt trời đi qua đầu rồi cũng không thèm nhìn Thương Thịnh một cái, Thương Thịnh có buồn bực không? Làm gì dám làm trái ý tiểu tổ tông nhà hắn chứ?
Vươn tay sờ đầu Kiều Nhất Minh, “Ngoan, sao vậy, có gì không vui à?”
“Hừ ╭(╯^╰)╮!” Nghiêng đầu tiếp tục không thèm nhìn.
“Làm sao vậy? Nói cho ta nghe một chút đi” Thương Thịnh vô cùng kiên nhẫn dò hỏi.
“Hừ ╭(╯^╰)╮!” Lại nghiêng đầu tiếp tục không thèm nhìn.
“Này, em vẫn còn hăng hái lắm đúng không.” Thương Thịnh đánh tay lái ngừng xe ở ven đường.
Thương Thịnh nhìn Kiều Nhất Minh cười xấu xa, nhưng mà Kiều Nhất Minh ngạo kiều của chúng ta không nhìn không thấy cũng chẳng hay biết gì.
Đột nhiên Thương Thịnh hạ thấp ghế ngồi của Kiều Nhất Minh, chen người qua đè ép y. “Anh làm gì vậy!” Kiều Nhất Minh vặn vẹo thân thể tỏ vẻ bất mãn.
Ban đầu Thương Thịnh cũng chỉ định giáo huấn Kiều Nhất Minh một chút, nhưng y lại làm ra vẻ uốn éo này thì....
“Làm gì ư! Đương nhiên là làm em rồi! Không có anh tẩm bổ nên chỉ số thông minh của em giảm rồi à.” Nói xong liền hôn lên môi Kiều Nhất Minh.
Thương Thịnh cùng Kiều Nhất Minh đều đã cấm dục rất lâu rồi, một cái hôn này tựa như củi khô lửa bốc. Dưới tình huống cả hai đều hiểu rõ thân tjeer đối phương, hai người đều không có ý ngượng ngùng. Nếu muốn, vậy cung kính không bằng tuân mệnh ——
Thương thịnh động tác nhanh lẹ, chỉ trong chốc lát đã lột sạch Kiều Nhất Minh, một cái qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng đáp lên ghế ngồi, thân thể tinh tráng của Thương Thịnh nhanh chóng đè lên Kiều Nhất Minh ——
“Em muốn anh, anh là của em” Kiều Nhất Minh khẽ liếʍ ốc tai Thương Thịnh.
Thương Thịnh đang cúi người liếʍ cắn xương quai xanh của Kiều Nhất Minh, nghe thấy lời nỉ non của y liền ngay lập tức xách gậy tiến thẳng vào.
Ở xa thật xa, có một chiếc xe bên đường rung lắc loạng choạng, khiến người ta nghĩ đến những chuyện mơ màng.
Người trong xe từ tư thế truyền thống đổi thành tiến vào từ phía sau, Kiều Nhất Minh một tay nắm lấy tay Thương Thịnh, một tay lại ấn đùi hắn, thân thể có tiết tấu một trên một dưới đều đặn, Thương Thịnh cũng không an phận, một bên âu yếm bảo bối của Kiều Nhất Minh, tay còn lại không ngừng xoa nắn cơ thể y.
Lúc Kiều Nhất Minh cảm thấy mình sắp bắn, đột nhiên Thương Thịnh chặn lại cái miệng nhỏ của y, “Bảo bối, nhẫn nại một chút, lát nữa liền thoải mái”
Kiều Nhất Minh mang theo cảm giác muốn bắn lại không được bắn tiến vào từng đợt cao trào, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, mồ hôi từ hầu kết chậm rãi chảy xuống.
Khi Thương Thịnh cảm thấy thời cơ tới rồi, liền buông tay ra, Kiều Nhất Minh cảm thấy mình như xuyên qua mấy tầng mây, cảm giác được bắn ra thật là sướиɠ ——
Sau một hồi nghỉ ngơi, Kiều Nhất Minh lại vờn quanh cổ Thương Thịnh, có vẻ cơ khát khó nhịn.
Thương Thịnh tà mị cười, hắn thông minh như vậy, đương nhiên biết Kiều Nhất Minh có ý gì.
Vì thế, một đợt tình cảm mãnh liệt mới lại dâng trào.
Người đi đường lấy lý do ảnh hưởng bộ mặt thành phố mà gọi điện báo cảnh sát, lúc cảnh sát giao thông chạy tới, Kiều Nhất Minh cùng Thương Thịnh đều sắp lêи đỉиɦ, âm thanh xe rung lắc cũng lớn hơn một chút.
“Cốc cốc cốc” Ngài cảnh sát gõ cửa kính xe.
“Đừng để ý đến họ, làm xong đi đã rồi nói, làm xong đi đã.” Kiều Nhất Minh rất không vui đối với hành vi quấy nhiễu của cảnh sát, yêu cầu Thương Thịnh đừng quan tâm đến!
Cảnh sát giao thông đứng bên ngoài xe cũng chỉ có thể xấu hổ xấu hổ + xấu hổ.
Hết đợt này lại thêm một đợt âm thanh khác kéo đến, cảnh sát cũng là một người đàn ông mà, thật là khóc không ra nước mắt....
Kiều Nhất Minh và Thương Thịnh còn lâu mới quan tâm đến cảm thụ của ngài cảnh sát, xong việc liền thoải mái dễ chịu lái xe rời đi, để lại vị cảnh sát hỗn độn trong gió.
Sau khi được tẩm bổ tâm trạng của Kiều Nhất Minh đương nhiên là không tệ.
“Nói anh nghe thử, lúc nãy bực mình cái gì.” Thương Thịnh cười tươi hỏi.
Kiều Nhất Minh làm sao quên được việc này, cơ hội hiếm thấy mà, “Hừ, từ trước đến giờ đều là em theo đuổi anh, hiện tại anh cần phải theo đuổi em một lần nữa, nếu không còn lâu mới phục hôn!”
Thật là được tiện nghi còn khoe mẽ, được hầu hạ thoải mái dễ chịu mà vẫn còn ngạo kiều như cũ, Thương Thịnh buồn cười đáp ứng y.
Kiều Nhất Minh cũng không có nói sai, từ trước đến nay quả thật là y theo đuổi Thương Thịnh, năm đó Thương Thịnh cũng là một người lạnh lùng vô tình, Kiều Nhất Minh không biết đã trải bao nhiêu cay đắng!
Bây giờ rốt cuộc cũng đến lượt Thương Thịnh theo đuổi Kiều Nhất Minh, ngàn vạn đừng bỏ qua cơ hội!!!
________________
Vẫn còn chưa xong, ngọt văn mà mọi người muốn đã bắt đầu rồi. Hy vọng mọi người tiếp tục đón xem! ================Hết chương 21================ #Riz: Tui muốn tâm hự một chút, cái bộ ABO đã nhắm từ lâu tự dưng bay màu rồi ( web danmei123 đó hicc), nên giờ tui định đào một cái hố 3P, được chứ ha:3