“Đói bụng quá! Lão công hôm nay ngươi làm món ngon gì a.”
Kiều Nhất Minh lười biếng từ phòng ngủ đi ra, một bàn tay còn xoa đầu tóc mềm xốp của mình.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh không tiếng động! Không có vị bánh mì thơm ngọt, cũng không có sữa bò ấm áp.
Kiều Nhất Minh mơ mơ màng màng đi khắp phòng cũng không tìm được, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn trên bàn trà.
“Thật là, ly hôn cũng đã ly hôn rồi, sao lại còn nghĩ tới”
Kiều Nhất Minh lần đầu có cốt khí:
“Không có hắn tự ta làm theo cũng rất được.”
Lúc trước một ngày ba bữa cơm đều là Thương Thịnh làm giúp mình, bàn tay ngọc ngà của Kiều Nhất Minh còn chưa đυ.ng qua nước sôi, mở tủ lạnh đem sữa bò đổ vào nồi đun, ngay sau đó lại đem bánh mì bỏ vào lò nướng! Làm xong này hết thảy Kiều Nhất Minh vô cùng cao hứng đi rửa mặt, chỉ là Kiều Nhất Minh không hề nhớ rõ từ lúc y rời giường đến lúc phải đi làm cũng chỉ có nửa giờ.
“A! Bị muộn rồi.” Đây là phản ứng đầu tiên Kiều Nhất Minh sau mười lăm phút khi nhìn đến thời gian, vội vã đến mức quên mất phải giải quyết bánh mì với sữa bò của mình, cho đến khi nghe thấy mùi khét.
“Đây là cái vị gì a!”
“Ai nha! Sữa bò của ta!”
Kiều Nhất Minh lúc này một chân mang giày thể thao, một chân mang dép lê, cao thấp chạy tới phòng bếp.
Sữa bò đã trào khỏi nồi, bánh mì đã sớm biến thành than đen, không kịp đem bánh mì lấy ra liền rút nguồn điện, sữa bò rơi trên phích cắm phát ra âm thanh tạch tạch.
Một bàn tay tính cầm nồi sữa bò lên, kết quả quên dùng bao tay, tay bị hun đến đỏ ửng,nồi sữa bò cũng đổ đầy sàn, Kiều Nhất Minh chỉ là một nam sinh yếu ớt, mới vậy mà đã chân tay luống cuống nước mắt đảo quanh.
Thời gian không còn kịp rồi! Từ đây đến công ty cũng cần đến hai mươi phút lộ trình đó! Nghĩ đến chính mình không ai nuôi về sau cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, không có cách nào liền ném xuống một đống hỗn độn mà lao tới chiến trường, nhưng mà các bạn nhỏ, các ngươi biết không, Kiều Nhất Minh quên đổi giày.
Vừa ra khỏi cửa Kiều Nhất Minh liền đuổi theo xe buýt hô to dừng xe, ở một vị trí khá xa, Thương Thịnh ngồi trong xe lẳng lặng quan sát y, cau mày.
“Mới có một ngày mà đã đem chính mình biến thành như vậy! Còn dám cả ngày đòi ly hôn ly hôn.”
Thương Thịnh thấy Kiều Nhất Minh cuối cùng cũng lên được xe buýt mới yên tâm rời đi.
“Từ từ, y đã biến thành như thế, vậy trong nhà……”
Quả nhiên, Thương Thịnh về đến nhà tuy rằng phòng khách vẫn được xem là hoàn chỉnh, chính là phòng bếp……
Phích cắm điện còn kêu xẹt xẹt, nồi sữa bò lật úp uống đất, sàn nhà đều là sữa bò! Hỗn độn như vậy không cần nghĩ cũng biết lúc ấy là cái cảnh tượng gì.
Thương Thịnh thầm nghĩ như vậy cũng là rèn luyện đối với y, kỳ thật còn rất không tồi.
Chỉ là nghĩ tới biểu hiện vô thố của vật nhỏ nhà hắn, trong lòng liền ngứa, cái quần vốn rộng thùng thình đột nhiên căng chật.
“Đáng chết, cũng đã hai đêm rồi.”
Kiều Nhất Minh bên này ngồi trên xe bus còn chưa phát hiện ánh mắt khác thường của mọi người, một bé gái hướng về mẹ của nó nói “Mẹ, ngươi xem, cái anh kia có phải bị bệnh tâm thần không a! Sao lại mang thành như vậy.”
Kiều Nhất Minh có chút tò mò, đây là nói ai vậy? Y nhìn đông ngó tay một lúc sau mới phát hiện mỗi người đều mang giày thực bình thường a! Cô bé kia nói ai a.
Bé gái che miệng trộm cười, Kiều Nhất Minh thấy cô bé đang nhìn mông của mình.
“Chẳng lẽ là chính mình sao?”
Y cúi đầu, hai giây sau rốt cuộc mới biết, hình tượng tốt của mình hoàn toàn không có, không chỉ một chân mang dép lê, mà cả quần đều là vết sữa bò khô phiếm trắng, có một ít nghiêng lệch dính ở cái nơi như này, làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Kiều Nhất Minh nhịn không được mở miệng thô tục “Đm, hiện tại con nít đều trưởng thành sớm vậy sao.”
Ông trời vẫn còn nhân ái, xe rốt cuộc cũng đến sân ga, Kiều Nhất Minh đem áo sơ mi dùng sức túm xuống, vội vàng chạy khỏi xe.
Tới công ty rồi cũng không như ý, đến trễ bị mắng không nói, còn biến thành chuyện cười cho người khác trà dư tửu hậu, hiện tại đồng nghiệp đều chỉ chỉ trỏ trỏ vệt trắng sau quần Kiều Nhất Minh! Y giải còn phải giải thích rất nhiều.
Ngày hôm nay quả thực không xong, lúc về đến nhà phát hiện còn không có cơm mà ăn, không có cách nào lại đi vào phòng bếp, chỉ là một đống hỗn độn kia vẫn còn ở đó! Cộng thêm, còn có bánh mì tiêu chắp vá hồi sáng đi.
Sau khi ăn xong, kiều Nhất Minh tiền tư hậu tưởng vẫn là quyết định dọn dẹp phòng bếp, vốn chỉ cần mười phút liền xong việc, nhưng Kiều Nhất Minh làm đến một giờ! Xong việc y đã tinh bì lực tẫn.
Nằm trên giường lớn mềm mại, Kiều Nhất Minh lần đầu tiên cảm thấy, không có Thương Thịnh, một mình y thật sự rất khó sống.
===================Hết chương 2==================== #Riz: Xin lỗi vì đã ngâm hơi lâu (´∀`*), vì dạo này mị đang mê game (Âm Dương Sư, thím nào chơi thì kết bạn nhe, Rice715 là tui đó), cộng thêm bài kiểm tra rất nhiều, tháng sau là thi luôn rồi, cho nên bộ này chắc cũng phải chậm rãi mà mần hoyyy.... Thân ái ~~~~~ moahhh 💋