Ngay một khắc Kiều Nhất Minh được đặt lên giường, y đột nhiên cảm thấy Thương Thịnh muốn bỏ rơi mình, đôi tay ôm chặt lấy Thương Thịnh, động tác như vậy rất dễ làm người ta muốn phạm tội.
Thương Thịnh xoa xoa đầu y: “Ngoan, anh sẽ không đi!”
Thương Thịnh vĩnh viễn không thể nào tiêu tiêu sái sái mà rời xa Kiều Nhất Minh, mặc dù sẽ có người cảm thấy hắn không được phóng khoáng, hắn cũng không để tâm, Kiều Nhất Minh đối với hắn tựa như dưỡng khí, không có sẽ không sống nổi.
Kiều Nhất Minh nghe hắn nói lại bĩu môi, không biết vì sao y lại không muốn buông ra, y đã rất lâu không được ôm Thương Thịnh như vậy.
“Ưm ~ ừm ~” Kiều Nhất Minh cử động thân thể của mình, y thực sự không muốn để Thương Thịnh rời đi.
Thương Thịnh cúi đầu cắn tai y, nhẹ nói “Em có biết không, em như vậy làm anh muốn cứng!” Ban đầu hắn cứ nghĩ quả trứng ngốc này nghe vậy sẽ buông ra.
Nhưng mà, y không hề buông, còn trả lời lại một câu “Thật ra em cũng rất muốn để cho anh làm.”
Thương Thịnh nuốt nuốt nước miếng, nói thật hắn đã nhẫn nại rất lâu rồi, nhưng hắn không muốn cưỡng cầu y.
“Em biết anh là ai không? Em biết chúng ta định làm gì sao?”
“Anh là Thương Thịnh, là chồng của em, em muốn anh làm em.” Kiều Nhất Minh mặt phiếm hồng như quả táo chín, làm người ta muốn cắn một ngụm.
Nghe Kiều Nhất Minh nói, Thương Thịnh cũng coi như yên tâm! Chỉ cần khi tỉnh lại y không tức giận mới tốt.
Một bàn tay cởi nút áo sơ mi của y, xoa nhẹ quả anh đào nho nhỏ, Kiều Nhất Minh cảm thấy một trận điện giật, lại rất thoải mái. Thương thịnh hôn vành tai y, đầu lưỡi thỉnh thoảng vói vào trong tai khıêυ khí©h, động tác của hắn rất dịu dàng, như đang đối đãi với bảo bối trân quý.
Đúng vậy! Không sai, Kiều Nhất Minh vốn dĩ chính là bảo bối của hắn.
Bảo bối của Kiều Nhất Minh đã sớm đứng thẳng, tay Thương Thịnh nhẹ nhàng thâm nhập đũng quần y, khi mạnh khi nhẹ hầu hạ tiểu bảo bối. Kiều Nhất Kinh cũng điên cuồng hôn trả hắn.
Hôm nay Kiều Nhất Minh thực nóng bỏng!
Cảm giác được Kiều Nhất Minh sắp bắn, Thương Thịnh gia tăng động tác trên tay.
Cuối cùng, Kiều Nhất Minh luồn tay vào tóc Thương Thịnh. Y, bắn!
Cảm giác bắn ra thật sự rất tuyệt, Kiều Nhất Minh càng thêm điên cuồng, hiện tại y cứ như sói đói, lung tung xé rách quần áo Thương Thịnh, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
“Bảo bối, đừng nóng vội” Thương Thịnh ở bên tai y buồn cười nói.
Quần áo cởi xong, vứt đầy trên mặt đất, hai người trên giường hiện tại thể xác và tinh thần đều kề sát nhau, như đang ở thiên đường, tiếng rêи ɾỉ của Kiều Nhất Minh lại như xuân dược, mang lại cho hai người một chút cao trào.
Thương Thịnh làm Kiều Nhất Minh từ lúc hôn mê cho đến lúc tỉnh lại, rồi lại làm y đến hôn mê, cuối cùng do y không ngừng xin tha, Thương Thịnh mới buông tha y.
Y mệt muốn chết rồi!
Sau đó liền nằm ở trên giường không muốn động đậy, Thương thịnh giúp y tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng hôn lên trán y.
Thật đúng là bảo bối của hắn……
Ngày kế.
Thương Thịnh cùng Kiều Nhất Minh bị tiếng đập cửa cấp đánh thức, Thương Thịnh thoáng có chút tức giận với người làm phiền bảo bối nhà mình, trấn an Kiều Nhất Minh còn chưa tỉnh hẳn, thấy y ngủ lại mới đứng dậy mở cửa.
Vốn tưởng rằng là người phục vụ, không nghĩ tới cư vậy mà là “Ngải —— Toa —— Toa”
“Bác sĩ Thương, cầu xin anh, cứu tôi!” Toa Toa hiện tại đã khóc đến nước mắt đầy mặt. Người đứng sau nàng làm Thương Thịnh ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới, đó là A Diệp.
Toa Toa cùng A Diệp gần như cùng lúc nhìn thấy Kiều Nhất Minh trên giường, Toa Toa sửng sốt, còn A Diệp lại nhướng mày “Mình đoán quả nhiên không sai!”
Từ trên bàn ăn ánh mắt Kiều Nhất Minh nhìn Thương Thịnh đã làm cho A Diệp nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người, lại thêm hành động chắn rượu giúp, hiện tại thì rõ ràng rồi.
Kiều Nhất Minh bị tiếng khóc của Toa Toa đánh thức cũng đứng lên, bốn người đều có chút xấu hổ. Kiều Nhất Minh cũng sửng sốt, một là tại sao mình lại ở đây, hai là Toa Toa sao cũng ở đây, còn có “Con gái nuôi” của tên phú thương kia!
Y rời giường, hiện tại đau đầu quá!
===============Hết chương 13=============== #Riz: Ta nói chớ, truyện này thịt thà có hơi nhạt nhỉ....