Hội trường hôm nay phá lệ náo nhiệt, cha mẹ Kiều mặc trang phục đỏ, thể hiện rõ nội tâm vui sướиɠ của họ, một mảnh hạnh phúc che kín cả người trong lòng.
Kiều Nhất Minh và An Tử Khê ngồi trong phòng nghỉ, An Tử Khê lẳng lặng đứng sau Kiều Nhất Minh, vành mắt ửng đỏ. an tử khê lẳng lặng đứng ở kiều một minh phía sau, hắn vành mắt ửng đỏ.
Kiều Nhất Minh nhìn ra được trong đôi mắt An Tử Khê một mảnh khổ sở.
"Anh không thoải mái ư? Sao mắt anh lại đỏ?" Kiều Nhất Minh hỏi An Tử Khê.
"Nhất Minh, em biết không, anh từ nhỏ đã có một nguyện vọng, đến tận ngày hôm nay, anh cuối cùng cũng đã chờ được lúc nó thành hiện thực, anh rất hạnh phúc!" An Tử Khê ngữ khí nhàn nhạt nhưng lại mang theo ý cười mà nói.
An Tử Khê kéo Kiều Nhất Minh đến bên người mình,"Nhất Minh, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là cưới em, bảo vệ em, mang lại cho em cả đời hạnh phúc, nhưng hiện tại anh lại không thể làm vậy, anh không thể đem hạnh phúc của bản thân áp đặt lên em được, anh biết hạnh phúc đối với em là thứ mà anh không thể mang lại, em hiểu chứ?"
"Trước giờ anh vẫn không dám đối mặt với trái tim của em, anh vẫn luôn biết, người em yêu là Thương Thịnh, thật ra Thương Thịnh vẫn luôn chờ đợi em, mà anh lại chính là kẻ thứ ba, chúng ta hiện tại đi đến bước này anh đã cảm thấy thoả mãn rồi, anh không thể ích kỷ, anh hy vọng em có thể tìm được tình yêu cho bản thân mình!". Từng câu từng chữ An Tử Khê nói đều không ngừng quanh quẩn bên tai Kiều Nhất Minh. Yên lặng chịu đựng khổ sở trong lòng, An Tử Khê vẫn như cũ mỉm cười, nhưng Kiều Nhất Minh vẫn biết tâm An Tử Khê đã đau đớn tựa dao cắt!
"Nhưng mà, Tử Khê, chúng ta......"
"Ngoan, nghe anh nói rõ không, đi tìm tình yêu của em đi!" Cuối cùng An Tử Khê cũng nói ra lời đã tồn tại trong tâm rất lâu.
Thật lâu về trước, trong khi ngủ cùng với An Tử Khê, Kiều Nhất Minh đều xem cậu là Thương Thịnh, cậu cũng không giận, nhưng nhìn bộ dạng bất an của Kiều Nhất Minh mỗi ngày, cậu cũng rất khổ sở, cậu sợ Kiều Nhất Minh ở bên mình mãi mãi sẽ không cảm thấy hạnh phúc, cuối cùng cậu đưa ra quyết định này, cậu biết đây mới là điều mình cần làm.
Bên ngoài hội trường một mảnh xao động ——
"Mày cái thằng nhóc khốn kiếp, mày còn dám đến à, đừng phá hư hôn lễ của con trai tao!" - Cha Kiều tức giận chỉ thẳng mặt Thương Thịnh nói.
Thương Thịnh cúi người một cái thật sâu, "Con xin lỗi chú, nhưng con nhất định phải đưa Kiều Nhất Minh đi". Hắn nói vô cùng kiên quyết, hắn không thể từ bỏ Kiều Nhất Minh, không có y, hắn thậm chí không biết phải sống như thế nào.
An Tử Khê nhìn Kiều Nhất Minh ảm đạm cười "Em nhìn kìa, hắn tới rồi"
An Tử Khê mở cửa ra, Thương Thịnh liền xuất hiện ở trước mặt Kiều Nhất Minh.
"Em nhanh đi đi, đừng đánh mất hạnh phúc của chính mình!"
Kiều Nhất Minh đối với chuyện xảy ra đột ngột hơi sững sờ, cuối cùng y bước lại gần An Tử Khê, cười một cái thật tươi rồi ôm chặt lấy An Tử Khê.
Cuối cùng, y vẫn chọn Thương Thịnh ——
"Nhất Minh, cùng anh đi thôi, hết thảy đều là anh sai, chúng ta làm lại từ đầu không được sao?" Thương Thịnh ánh mắt cầu khẩn nhìn Kiều Nhất Minh.
"Làm càn! Nếu muốn dẫn nó đi, trừ phi hai ông bà già chúng tao chết!" Cha mẹ Kiều chạy đến, bọn họ rất tức giận, cha Kiều mặt đỏ bừng, mắng: "Đồ hỗn trướng! Buông nó ra!"
Thương Thịnh không buông tay Kiều Nhất Minh, hắn rầm một cái quỳ gối trước người cha mẹ Kiều, tục ngữ nói đầu gối nam nhi có vàng (
đại khái là nam nhi hiếm khi quỳ gối), cha mẹ Kiều cũng sửng sốt.
"Cha, mẹ, con biết là con đã làm ra nhiều chuyện có lỗi với Nhất Minh, con đã không đối xử tốt với em ấy, nhưng con chỉ xin được một lần được sửa chữa lỗi lầm, xin hãy tin con!"
"Tin tưởng anh ư, hừ, là muốn tôi để con trai theo anh chịu khổ sao" mẹ Kiều vô cùng kích động: "Tôi tuyệt đối không cho phép!"
An Tử Khê tiến lên phía trước, "Chú, dì, hãy nghe con nói một câu được không? Thật xin lỗi, cuối cùng vẫn không thể gọi hai người là cha mẹ, nhưng trong lòng con hai người sớm đã đã cha mẹ rồi, hiện tại con xin hai người để Nhất Minh có một cơ hội chọn người mình yêu được không? Để em ấy nghe theo trái tim mình đi, nếu con cho rằng Thương Thịnh mới có thể làm cho Nhất Minh hạnh phúc, hai người không ngăn trở nữa có được không?"
Cha mẹ Kiều trầm mặc, lại nhìn Thương Thịnh đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng thở dài một tiếng "Chúng tôi đành cho anh một cơ hội cuối cùng vậy."
Thương Thịnh dập đầu một cái thật mạnh "Cảm ơn cha mẹ!"
Sau đó hắn đứng dậy, kéo tay Kiều Nhất Minh hướng ra ngoài cửa mà đi......
An Tử Khê đứng ở cửa, nhợt nhạt cười mang theo nước mắt "Hẹn gặp lại, tình yêu của ta."
________________
Vẫn còn chưa xong, tác giả đại đại nói lời thật lòng, nhân vật ta thích nhất chính là An Tử Khê, tuy rằng hiện tại là một cái kết cục đầy bi kịch, nhưng ở phiên ngoại ta sẽ cho hắn một kết quả tốt hơn! ================Hết chương 20================#Riz: Ulala hôm nay tận 3 chương nhé ~~ đi được 2/3 đoạn đường rồi, cố lên cố lên...