Chương 3-2: Nhật Ký Yêu Thầm

Tô Ý dường như vừa tìm được hoàng hôn của đời mình, không quan tâm đến ánh mắt xung quanh, lấy đại học A làm mục tiêu hướng tới.

Mỗi ngày cô bắt đầu thức dậy lúc năm giờ sáng và đi ngủ khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, sau đó cô giống như trở thành một chú ngựa đen bôn ba tiến tới, lao thẳng vào top ba trăm, hai trăm, tám mươi, hai mươi.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cô vọt lên vị trí thứ mười toàn tỉnh.

Bức ảnh trong máy ảnh đó là tất cả động lực của cô, là sự sống trước sự tuyệt vọng.

Tô Ý đứng trước cổng trường đại học A với thư trúng tuyển trên tay, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Cô không đi tìm Lâm Thanh Hứa, vào ngày anh nhập học, diễn đàn của trường đã trở nên bùng nổ, rực rỡ chói mắt.

Từ đó, tâm tư thiếu nữ lại cất vào đáy lòng, không nói ra nữa.

Ký túc xá nữ đại học A.

Tô Ý lướt qua diễn đàn của trường, thấy mọi người đang thảo luận việc Lâm Thanh Hứa đã từ chối bao nhiêu người theo đuổi.

Cửa phòng bị mở ra, Tô Ý cuống quít rời khỏi diễn đàn, nhìn về phía cửa.

"Ý Ý, bọn tớ về rồi!" Hứa Thanh Ninh và Khương Niệm tiến vào.

"Buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm nha, bạn trai tớ mời, còn gọi mấy người trong ký túc xá của anh ấy đến nữa, nghe nói toàn là trai đẹp thôi!" Hứa Thanh Ninh nói với Tô Ý.

"Tớ, tớ không đi đâu." Tô Ý suy nghĩ một chút, ba năm trung học đã tạo cho cô thói quen từ chối người khác.

"Ý Ý, bữa tụ tập nào cậu cũng không tham gia, lên đại học cũng phải kết bạn chứ, hơn nữa bọn họ đều là người trong ký túc xá của bạn trai Hứa Thanh Ninh, chắc chắn an toàn hơn so với mấy người xa lạ." Tuy Khương Niệm học đến lớp 12 là chuyển đi nhưng vẫn biết Tô Ý không có bạn, cô ấy cũng không ngờ Tô Ý từ một người thích cười lại biến thành người sợ hãi tiếp xúc với người khác như vậy.

Tô Ý suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu.

"Ý Ý, cậu là xinh đẹp nhất, chắc chắn sẽ khiến bọn họ mê muội cho coi ha ha ha ha."

Vì thế, Khương Niệm và Hứa Thanh Ninh bắt đầu chọn quần áo cho Tô Ý, vừa trang điểm vừa làm tóc cho cô.

Cuối cùng.

Tô Ý mặc chiếc váy dài xếp ly, tóc tết hai bím, sau khi thi đại học Tô Ý không còn giữ lại tóc mái dày cộm nữa, để lộ hai mắt hạnh nhân to tròn đáng yêu, trông cô cũng tròn hơn so với hồi trung học, rất vừa vặn, không còn kiểu da bọc xương.

"Ý Ý của chúng ta thật dễ thương, lúc trang điểm gương mặt mềm vô cùng, làm tớ muốn nhéo mấy cái quá đi." Hứa Thanh Ninh nhìn Tô Ý ngồi đó để mặc hai cô lặn qua lặn lại còn đang choáng váng, hồi tưởng lại một chút.

"Cậu là biếи ŧɦái à." Khương Niệm nghiêng người cười.

"Mà này, Lăng Linh đi đâu rồi? Sao cậu ấy chưa về nhỉ?" Hứa Thanh Ninh nhìn về phía Tô Ý.

"À, cậu ấy đi chơi game với bạn rồi."

"Chắc cũng sắp về rồi đấy."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.

Lăng Linh mở cửa bước vào, kiểu tóc wolf cut, mặc yếm, đeo một cái headphone lớn trên cổ.

"Lăng Linh, ký túc xá của chúng ta đi ăn cùng mấy người bên ký túc xá của bạn trai Thanh Ninh, cậu đi cùng không?"

Chữ "không" còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã thấy Hứa Thanh Ninh chắp tay nhìn mình, cô ấy nghĩ nếu nói ra không chừng sẽ làm người ta đau lòng chết mất.

Cô ấy im lặng, chớp mắt một cái: "Đi."

Quán Minh Tường.

Bốn người đi vào một gian phòng nhỏ dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

Hứa Thanh Ninh là người mở cửa, vừa mở ra đã ngây ngẩn cả người, thấp giọng chửi thề.

Người tiếp theo đi vào chính là Khương Niệm, vốn không muốn Hứa Thanh Ninh đứng chắn ngay cửa nhưng khi nhìn vào trong phòng cô ấy cũng ngây dại cả ra, chửi thề theo Hứa Thanh Ninh.

Lăng Linh là người thứ ba đi vào, lúc này bạn trai của Hứa Thanh Ninh đã đến kéo cô vào trong, Khương Niệm cũng ngơ ngơ ngác ngác tìm chỗ ngồi xuống, Lăng Linh trước giờ chỉ quan tâm đến game, hờ hững đi theo ngồi xuống kế bên Khương Niệm.

Bởi vì có ba người họ chắn lại nên Tô Ý là người cuối cùng tiến vào, lúc đó mọi người đều đã ngồi xuống, thế nên bảy người họ đồng loạt quay đầu lại nhìn Tô Ý.

!

Nhất thời một tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Tô Ý.

Cô nhìn thấy Lâm Thanh Hứa cũng ở đó, không ngờ lại trùng hợp như vậy, Lâm Thanh Hứa và bạn trai Hứa Thanh Ninh lại là bạn cùng phòng.

Mà lúc này, Lâm Thanh Hứa cũng đang nhìn cô, gương mặt bình thản.

Cô như đi trên mũi dao, Tô Ý còn ngửi thấy mùi gỗ từ cơ thể của Lâm Thanh Hứa, rõ ràng trông anh rất điềm tĩnh nhưng lại có một chút kiêu ngạo của tuổi trẻ, giống như cơn gió chiều mùa hè.

Tô Ý cứng người.

Bên này, Khương Niệm kéo kéo Hứa Thanh Ninh, vô cùng khϊếp sợ.

"Sao cậu không nói đây con mẹ nó là bốn người đẹp trai làm nổ tung diễn đàn trường hồi khai giảng hả?"

"Mẹ kiếp, tớ cũng không biết, tớ không biết bạn trong ký túc xá của bạn trai tớ là mấy người này."

Hứa Thanh Ninh phải đi tìm bạn trai tính sổ mới được.

Ban đầu đại khái là xấu hổ giới thiệu, người trong ký túc xá bạn trai Hứa Thanh Ninh rất dễ nói chuyện, đối xử với con gái cũng ga lăng chu đáo, có mấy người còn nói chuyện rất hòa đồng.

Có điều từ trước tới giờ, Tô Ý luôn là người vô hình trên bàn ăn, cô không chủ động nói chuyện, chỉ yên lặng ăn một mình.

Lâm Thanh Hứa bên này cũng nói chuyện không nhiều, lạnh lùng nghiêng người qua một bên xem điện thoại di động.

Hai người bọn họ bên này vô tình hình thành một loại an tĩnh vô cùng kì lạ.

"À, Thanh Hứa cũng học ở trường Minh Thành 1 nhỉ." Một nam sinh trông có vẻ rất năng nổ nói chuyện phiếm với Khương Niệm xong liền gọi tên Lâm Thanh Hứa.

"Thế à, Tô Ý cũng vậy, trước kia tớ cũng học ở đó nhưng được một năm thì chuyển đi nơi khác, nếu vậy thì trùng hợp thật."

"Thật trùng hợp." Lâm Thanh Hứa gật đầu, nhìn người bên cạnh sau khi giới thiệu xong thì không nói chuyện mà chỉ chăm chú ăn, giống như thỏ con.

Kỳ lạ, sao anh lại muốn nghe cô nói chuyện nhỉ, muốn nghe giọng nói của thỏ con này.

"Tô Ý, hồi học trung học cậu học lớp mấy?" Lâm Thanh Hứa nhìn về phía nữ sinh bên cạnh.

?!

Mặc dù Tô Ý ăn rất chậm nhưng vẫn chú ý đến Lâm Thanh Hứa, liệu anh ấy có uống nước có ga không, anh hay gắp mấy món chua ngọt, đồ nội tạng thì không đυ.ng đũa đến.

Lúc này bỗng nhiên bị gọi tên, cô sửng sốt.

Sau đó trái tim không khống chế được bắt đầu đập bình bịch, trong nháy mắt máu giống như trào lên, Tô Ý chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hạnh trong suốt chạm phải ánh mắt của Lâm Thanh Hứa.

Bỗng nhiên Lâm Thanh Hứa cảm thấy cô rất quen, vừa thốt ra câu hỏi có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không thì bị người bên cạnh cười một cái, nói cách bắt chuyện này của anh có hơi tục tĩu.

Khóe miệng Lâm Thanh Hứa cong lên, bong bóng khí trong chén bị vỡ ra, anh liền uống một hơi cạn sạch.

Chỉ có Tô Ý khẽ khàng chớp mắt, yên lặng nói trong lòng.

Đã từng.

Chúng ta gặp nhau vào mùa hè.

Thật trùng hợp.

Chúng ta lại gặp nhau vào mùa hè lần nữa.

Lòng bàn tay Tô Ý đổ mồ hôi, không dám nhìn sang nữa, cúi đầu nhìn thức ăn trong chén.