Chương 8-1: Nhật Ký Yêu Thầm

“Cô ấy thích đêm tối."

Giáo viên hướng dẫn ngạc nhiên vì lần này Lâm Thanh Hứa dễ nói chuyện như vậy, nhưng bởi vì chuyên ngành phục hồi văn vật những năm gần đây tuyển nhận người càng ngày càng ít, ông vẫn không khỏi có chút nôn nóng.

Lần này Lâm Thanh Hứa đồng ý đi, gánh nặng trong lòng ông cũng coi như là được buông xuống một nửa, rốt cuộc kết quả kế tiếp như thế nào cũng chưa chắc chắn được.

Chuyên ngành phục hồi văn vật bên này mới vừa có dấu hiệu có thể quay chụp, đoàn nghệ thuật liền phái người lại đây thương lượng nội dung quay chụp.

Bên trong một phòng học.

Tô Ý được sắp xếp tới thương thảo nôi dụng quay chụp, trong phòng học còn có còn có thành viên hội học sinh của chuyên ngành phục hồi văn vật, thậm chí đến giáo viên hướng dẫn cũng tới.

Khi Tô Ý đến phòng học, bên trong có khoảng mười mấy bạn học đang ngồi, giáo viên hướng dẫn ngồi ở ghế dựa bên bục giảng.

“Các em cố gắng phát triển tư duy, ngẫm lại xem video này nên chụp như thế nào, mới có thể càng tăng thêm sức hấp dẫn về trình độ biểu diễn của chúng ta, như vậy thì các em mới có thể có càng nhiều học đệ học muội, soái ca mỹ nữ!”

“Thầy ơi, người đến học chuyên ngày của chúng ta vẫn luôn ít.”

“Cho dù có tuyên truyền khàn cả cổ thì cũng không nhiều.”

“Cho dù là không nhiều thì chúng ta cũng có thể tuyên truyền được một ít cho chuyên ngành của chúng ta, dù sao cũng phải làm cho càng nhiều người biết đến sự tồn tại của chuyên ngày này.”

Giáo viên hướng dẫn nói xong, liền thấy Tô Ý đứng ở cửa.

“Em là bạn học Tô Ý của khoa báo chí truyền thông phải không?”

Tô Ý gật gật đầu, chào thầy giáo.

“Giáo viên của các em có nói về em với tôi, nói là em chụp ảnh rất đẹp, video cũng rất có sức sáng tạo và linh cảm.”

“Video tuyên truyền của chuyên ngành chúng tôi lần này phải làm phiền em rồi.” Giáo viên hướng dẫn viên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tô Ý, cảm thấy video lần này của bọn họ chắc chắn sẽ

ổn.

Hai dãy ở phía trước đều có người ngồi rồi, Tô Ý đi đến ngồi ở rìa dãy thứ ba.

Lúc đặt balo xuống, cô phát hiện trong phòng học vang lên âm thanh nói nhỏ khe khẽ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng học một cái thì thấy Lâm Thanh Hứa đang đứng ở cửa.

Đã là tháng mười hai, trời cũng đã trở lạnh rồi, Lâm Thanh Hứa mặc một cái áo lông đen, càng tôn lên làn da trắng nõn, đôi mắt mang theo vẻ hời hợt, giống như tuyết rơi vào mùa đông, đường nét khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng, thanh tú khôi ngô.

Tầm mắt anh khi nhìn đến Tô Ý âm thầm có chút thay đổi, như là giảm đi vài phần lạnh lùng.

Những người xung quanh nhìn Lâm Thanh Hứa, có người lặng lẽ lấy ra camera muốn chụp hình, có người khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh, ánh mắt chưa hề rời khỏi Lâm Thanh Hứa.

Như là đã nhận ra tầm mắt của bọ họ đang hướng về mình, Lâm Thanh Hứa khẽ cau mày, chào hỏi một tiếng với giáo viên hướng dẫn đang ở trên bục giảng.

“Ôi, nhân vật chính của chúng ta tới rồi!” Giáo viên hướng dẫn có chút phấn khích: “Hiện tại đều đến đông đủ rồi, mọi người cùng nhau thảo luận một chút về ý tưởng quay chụp video đi.”

Lâm Thanh Hứa đi đến dãy số ba, đi tới bên cạnh Tô Ý trước ánh mắt của mọi người, ngồi xuống.

Khoảnh khắc mà Tô Ý nhìn thấy Lâm Thanh Hứa, sự vui vẻ được giấu kín từ từ hiện lên, nhưng khi thấy Lâm Thanh Hứa cách mình ngày càng gần, trái tim của Tô Ý sắp nhảy đến cổ họng, cô cảm nhận được trong phòng học có rất nhiều ánh mắt đang nhìn xuống góc này, thậm chí có vài ánh mắt còn nhìn vào cô.

Cô không quen khi có nhiều người nhìn mình chằm chằm như vậy, so với việc bị nhìn chằm chằm, cô thích ngồi lì ở trong góc hơn, không thu hút sự chú ý giống như là một tầng che chắn, làm cho cô cảm thấy an toàn tự do hơn, tựa như đêm tối, âm thầm và lặng lẽ.

Lúc này Lâm Thanh Hứa đi đến, thu hút theo rất nhiều ánh mắt, nhưng so với sự không quen khi bị những ánh mắt đó nhìn chằm chằm thì cô càng sợ hãi cảm giác tim đập nhanh khi Lâm Thanh Hứa tới gần cô.

Cô có thể ở trước mặt mọi người che giấu đi tâm sự của mình, nhưng không có cách nào che giấu ở trước mặt Lâm Thanh Hứa. Cô vừa nhìn thấy anh, tim không tự giác sẽ đập nhanh hơn, đầu óc sẽ trở nên rối loạn.

Cô thật sự rất sợ bị phát hiện, giống như đêm tối bị những ngôi sao phát hiện vẫn luôn im lặng nhìn chăm chú vào nó, hậu quả sẽ như thế nào cô không có nghĩ tới, cũng không dám nghĩ. Bởi vì đối với những ngôi sao lóa mắt, đêm tối như là một kẻ vừa yên lặng vừa ti tiện đang rình mò, là một người nhát gan không có dũng khí.

Cô rất mâu thuẫn, khát vọng được tiếp cận Lâm Thanh Hứa, đồng thời lại hy vọng có thể tách xa, giống như thời trung học cứ yên lặng ngắm nhìn anh vậy, tốt biết bao.

Ngay từ đầu không ai biết mình sẽ được chỉ định quay ở đâu, chỉ sau khi mỗi trường đại học thương lượng xong việc ghi hình, bộ phận tuyên truyền mới biết họ được chỉ định quay trường đại học nào, cũng tương đương với một loại phương thức blind box khác.

Cô từng nghĩ đến việc từ chối, nhưng đáy lòng lại tò mò với Lâm Thanh Hứa và chuyên ngành của anh, thế nên cô vẫn quyết định tới tham gia.

Cô lòng tham không đáy, muốn hiểu biết nhiều thêm một chút.

Thế thì, lần sau khi Lâm Thanh Hứa bị thương khổ sở một mình, có lẽ cô có thể biết sớm một chút, cũng có lẽ có thể suy đoán được một ít nguyên nhân, mà không phải dựa vào vô tình nhìn thấy giống lần trước vậy, cũng không phải khẩn trương sốt ruột giống lần trước vậy, không dám hỏi một câu nguyên nhân, chỉ có thể đau lòng.

Cô chỉ nghĩ, làm đêm tối có thể biết nhiều một chút về sao trời, ở một góc bí ẩn, có thể cho sao trời dù là chỉ một chút sự trợ giúp.

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tô Ý không có nghe được tiếng của Lâm Thanh Hứa, anh quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang nằm sấp trên bàn bên cạnh.