Chương 7-1: Nhật Ký Yêu Thầm

Giải khát trong mơ.

Lúc ra khỏi bệnh viện thì đã muộn, mắt của Lâm Thanh Hứa và Tô Ý đã chẳng mở ra nổi nữa, hai người vội vội vàng vàng vào cửa hàng tiện lợi mua bàn chải đánh răng rồi đi về.

Cũng may là chỗ Lâm Thanh Hứa đủ lớn, có hai phòng khách hay có người ghé tới nên coi như sạch sẽ.

Tô Ý buồn ngủ ríu cả mắt nên tuỳ tiện chọn một căn phòng, ngay cả suy nghĩ thừa thãi cũng không thiết tha, cầm lấy đồ đạc và nói chúc ngủ ngon với Lâm Thanh Hứa rồi đi vào tắm.

Nằm trên giường chưa bao lâu thì đã ngủ, đây là lần đầu tiên Tô Ý ngủ ở chỗ lạ mà không bị lạ giường.

Mùa thu đã đến lúc nào không hay, trong sân nhà đã có vài chiếc lá vàng khẽ khàng rơi. Gió ban mai đã không còn mát mẻ như làn gió mùa hè mà mang theo vài phần se lạnh.

Tô Ý bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức.

Vừa tỉnh được một chốc nên có đôi chút ngẩn ngơ, đôi mắt màu nâu trà, hàng mi rậm khẽ chớp mang theo vẻ ngẩn ngơ nhìn căn phòng xa lạ.

Sau chừng mười giây, cô dường như mới tỉnh ngủ.

Trên mặt thoáng xuất hiện màu hồng, đây là lần đầu tiên cô qua đêm không về nhà. Hơn nữa, còn là ở cùng với Lâm Thanh Hứa.

Tối hôm qua không có tâm tình nghĩ đến sự thẹn thùng và ngại ngùng, bây giờ chúng bất ngờ tập kích Tô Ý.

Tô Ý khẽ cắn môi, trong vô thức đã rụt người vào ổ chăn, nhưng có lẽ là do tâm trí mê hoặc, cô cứ luôn cảm thấy chiếc chăn cũng đã nhiễm lên mùi vị của Lâm Thanh Hứa rồi. Cô cảm thấy bản thân như được hơi thở của người ấy vây quanh.

Nhắm tịt mắt lại, hít một hơi thật sâu, Tô Ý rời giường ngay sau đó.

Lúc mở cửa phòng ra, cửa phòng Lâm Thanh Hứa bên cạnh cũng đã mở.

Trên người anh mặc một chiếc áo phông trắng, là chiếc áo từ thời đại học, Tô Ý lần đầu thấy Lâm Thanh Hứa ăn mặc kiểu thoải mái như này, không gò bó như áo sơ mi mà có vẻ thoải mái hơn hôm qua nhiều.

Mà thực tế cũng có vẻ cũng thế thật.

Tô Ý ngước mắt, vừa lúc chạm phải tầm mắt của Lâm Thanh Hứa, cô có chút lảng tránh mang theo nét ngại ngùng, nhưng Lâm Thanh Hứa lại cười và tự nhiên chào buổi sáng với cô.

“Chào buổi sáng”, Lâm Thanh Hứa liếc mắt nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hơn: “Giờ này về trường còn sớm, muốn đi ăn sáng không?”

Tô Ý muốn khước từ, nhưng bụng dạ lại không chịu thua kêu réo lên.

Ngượng chín cả mặt.

“Ờ… ừm.”

Tô Ý quyết định giữ im lặng đi theo Lâm Thanh Hứa ra ngoài, nhưng trông thấy thân hình Lâm Thanh Hứa cao lớn trước mắt, bóng lưng thẳng tắp khiến cô không khỏi nghĩ đến chiếc áo sơ mi điểm lên từng vệt máu hôm qua, không cần nghĩ cũng biết trên lưng anh thảm cỡ nào.

Tim cô như bị dằm đâm vào, có chút đau lòng, cô ở sau bóng lưng nhẹ nhàng cất tiếng:

“Cậu đấy, vết thương đỡ hơn chút nào chưa?” Sợ làm Lâm Thanh Hứa không thích nênTô Ý hỏi rất dè dặt, suy cho cùng chẳng có ai muốn bộ dạng nhếch nhác không thể tả nổi của chính mình bị người khác bắt gặp, thậm chí là nhớ rõ.

Huống hồ còn là đứa con cưng như Lâm Thanh Hứa.

Cho nên cô hỏi rất nhỏ, Lâm Thanh Hứa mà không nghe thấy cũng chẳng có gì lạ.

Chẳng ngờ, Lâm Thanh Hứa quay đầu lại từ trong ánh sáng, gương mặt góc cạnh nhuốm đôi chút ý cười: “Hôm qua cảm ơn cậu nhé!”

Cảm ơn vì đã tôi biết được cảm giác quan tâm là như thế nào.

Ông Hứa hàng xóm mở một quán ăn sáng, người trong con hẻm này đều đến chỗ ông ấy ăn. Buổi sáng nhiệt độ chưa cao, mấy chiếc bàn chiếc ghế đặt trong sân vườn, ở cửa vườn trồng mấy cây rau cải, còn có một cây sơn trà.

Hai người chọn một chiếc bàn ngồi xuống.

“Tiểu Lâm, đã lâu rồi cháu không đến chỗ ông đấy!”

Lâm Thanh Hứa gật đầu: “Gần đây cháu luôn ở trường.”

Chẳng mấy chốc, trên bàn của họ đã được đặt lên hai bát hoành thánh bốc khói, sữa đậu nành và bánh bao.

Lâm Thanh Hứa nhìn vào Tô Ý bên cạnh đang dùng thìa ra sức múc hoành thánh, cái miệng nhỏ khẽ thổi, vạt nắng vàng thu khẽ khàng chiếu xuống lông tơ trên má của Tô Ý bị chiếu đến trong suốt, lông mi đen mà dày, chóp mũi nhỏ nhắn, ánh môi hồng hào mang đôi nét bụ bẫm của trẻ con. Nhưng ngón tay lại tinh tế, buổi sáng đầu thu hơi lạnh nên trên mu bàn tay cô hiện lên mạch máu xanh rõ ràng.

Bình thường trông cô là người hiền lành, nhưng tối qua lại lo lắng và cố chấp phải đưa anh đến bệnh viện, là vì sao chứ?

Lâm Thanh Hứa còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì một giọng nói non nớt của trẻ con đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Anh ơi, cái này, cho anh.”

Từ ngoài cửa, một đứa bé lảo đà lảo đảo chạy tới, bàn tay mũm mĩm cầm một cái kẹo mυ"ŧ.

Bạn nhỏ ấy nhìn chỉ khoảng bốn, năm tuổi, đôi mắt long lanh, một chàng trai đang bưng cốc sữa đậu nành nhẹ nhàng đặt xuống, đi tới ôm đứa bé, cô bé nhìn chàng trai đang ôm mình nở nụ cười.

“Dì hàng xóm nói với em, ăn kẹo ngọt là sẽ không đau nữa.”

Ông Hứa đang làm bánh bao ở một bên nở nụ cười: "Hôm qua anh trai cháu không may bị dao cắt vào tay một vết nhỏ hôm nay đã đỡ hơn rồi, sao cháu không cho ông kẹo?"

"Ông đã tự làm bánh bao ông thích ăn rồi mà!"

Ông Hứa chỉ đùa với cô bé, nhưng cô bé lại nghiêm túc nhìn ông Hứa, dùng giọng điệu của bà nội nói: "Anh trai bị chảy máu, sẽ đau."

"Con bé này, trong mắt chỉ có anh trai tốt của cháu thôi." Một người đàn bà đi tới, hình như là bà nội của cô bé, trong mắt bà mang theo ý cười hiền từ, nhìn cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ôm cô bé.

"Ài, con gái hầu như đều lương thiện, chứ không phải chỉ vì tên nhóc thối này đâu." Ông Hứa bĩu môi, như thể không thích cháu trai của mình.

Tô Ý cảm nhận được ánh mắt Lâm Thanh Hứa đã rời đi, cuối cùng cũng có thể ăn thoải mái, nếu cứ bị nhìn chằm chặp như thế đến cái thìa cô cũng cầm không nổi mất.

Ăn được mấy miếng, ánh mắt cô đã bị cô gái nhỏ bên cạnh hấp dẫn.

Cô bé xinh xắn đáng yêu như thế ai mà chẳng thích, Tô Ý nhìn cô bé, nghe giọng điệu của bé, cảm giác trái tim đã tan chảy đến nơi rồi.

Mà cô bé được cậu bé ôm trên tay đang ngọ nguậy, lúc xem bên này lúc ngó bên kia, rất nhanh đã phát hiện Tô Ý đang nhìn bé.

“Chị gái xinh đẹp!” Cô bé vặn vẹo muốn trượt xuống khỏi người cậu bé.

Nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến bên cạnh Tô Ý, đưa đôi mắt lúng liếng nhìn cô tựa như hai hạt nhãn.

“Bà ơi, ở đây có một chị gái xinh đẹp này!” Một bàn tay mềm mại chỉ về phía Tô Ý, ánh nhìn hướng về mái đầu hoa râm, khuôn mặt đầy vẻ hiền từ của bà nội.

“Cái con bé mê sắc đẹp này, nhìn thấy anh chị xinh trai đẹp gái là đi cũng không nổi.” Bà cười mắng một câu, nhưng trong mắt chỉ toàn là vẻ yêu chiều.

Cô gái nhỏ quay đầu, thấy Lâm Thanh Hứa, lại kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Còn có anh đẹp trai nè!” Tô Ý thấy cô bé nhìn qua đây đôi mắt liền cong cong, giọng điệu càng nhẹ nhàng:

“Chào em nhé.”

Cô bé bắt lấy tay Tô Ý, làm ra vẻ nói: “Chào chị xinh đẹp ạ!”