Chương 5-2: Nhật Ký Yêu Thầm

Cả nam sinh lẫn Tô Ý đều ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hứa đang cầm di động đứng một bên.

Anh quét mã QR của Tô Ý xong, thoải mái bấm mấy cái lên màn hình điện thoại rồi gửi lời mời kết bạn, điện thoại Tô Ý lập tức rung lên.

Nam sinh kia mơ mơ màng màng nhìn mấy hành động vừa rồi, thầm nghĩ người lạnh lùng như Lâm Thanh Hứa tại sao lại tranh quét QR như thế này?

Tô Ý cũng ngơ ngẩn cả người, chớp chớp mắt nhìn Lâm Thanh Hứa đặt điện thoại xuống.

Mà Lâm Thanh Hứa thì vô cùng bình tĩnh, giống như mới vừa phát hiện ra hai người họ đang nhìn mình, anh nhìn Tô Ý, bình thản à một tiếng: "Tôi tưởng cậu bảo tôi thêm WeChat."

Lúc này Tô Ý quên mất cả bất ngờ lẫn thẹn thùng, trong đầu nhớ đến cái tên đã cướp căn cứ bí mật của cô cùng giọng điệu quen thuộc, nói câu "Nể mặt cậu là chủ cũ, tôi chia cho cậu một nửa".

Vẫn thẳng thắn như trước.

Mà đối với nam sinh, câu này của Lâm Thanh Hứa còn khiến cậu khϊếp sợ hơn.

Cái, cái, cái, cái này là bị ảo tưởng đó!

Nam sinh sốc đến mức không nói nên lời, hiện tại còn vô cùng xấu hổ, bực bội quay người đi, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên cùng lúc.

Sau giờ học có không ít người len lén nhìn Lâm Thanh Hứa, cảnh tượng vừa nãy đã lọt vào rất nhiều tầm mắt, vì thế trên diễn đàn có một bài post vừa đăng đã nổi.

[Không biết nên hỏi, nữ sinh bên cạnh Lâm Thanh Hứa trong lớp vẽ tranh sơn dầu là ai thế? Có thể khiến Lâm Thanh Hứa chủ động thêm WeChat nha.]

Lầu 1: Gì cơ? Chủ động thêm WeChat á! Thần thánh phương nào vậy?

Lầu 2: Thật hối hận khi không đăng ký lớp vẽ tranh sơn dầu, nếu không thì tôi đã có thể học cùng phòng với cậu ấy rồi.

Lầu 3: Hình như là người của khoa Báo chí và Tuyên truyền, nghe nói là sinh viên năm nhất.

Lầu 4: U1S1*, em gái này trông cũng mềm mại đáng yêu phết, là kiểu em gái ngọt ngào! Hahaha, tôi thích nhất là em gái ngọt ngào ( icon chảy nước miếng ).

*Có sao nói vậy

Lầu 5: Lầu trên vừa làm rơi liêm sỉ nè, có cần tôi ném lên lại dùm không?

Nam sinh ban nãy nhìn thấy bài đăng giống như bị châm dầu vào lửa, nổi giận múa phím, mượn câu chữ bày tỏ sự uất ức.

Lầu 6: Cậu ta mà lạnh lùng cái gì? Lúc người ta muốn quét QR, cậu ta canh đúng lúc đó rồi tranh quét trước, còn nói là tưởng muốn thêm anh ta, đây không phải là bị ảo tưởng sao?

Nhưng lúc ấy không có nhiều người ở đó, trong góc khuất cũng không có mấy ai ngồi, giọng nói của Lâm Thanh Hứa lại không lớn, thế nên chẳng có ai làm chứng.

Bởi vậy không ít người đứng ra phản bác.

Lầu 7: Anh bạn, cậu đang ghen tỵ à?

Lầu 8: Không thể không thể, người lạnh lùng như Lâm Thanh Hứa sao có thể nói mấy lời đó được. (icon xua tay)

Nam sinh kia không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, gương mặt đỏ bừng, chỉ có thể chửi Lâm Thanh Hứa là đồ chó!

Đợi đến khi tan học, Tô Ý không chấp nhận lời mời kết bạn, cũng không nói chuyện với Lâm Thanh Hứa, vội vàng thu dọc đồ đạc chạy thẳng về ký túc xá.

Trên đường về ký túc xá, Tô Ý nghe điện thoại.

"Mẹ."

"Ừm, dạo gần đây đã làm quen được với môi trường đại học chưa?" Giang Cẩm Ý ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi han.

Nói ra cũng lạ, lúc ở trường thì bà vô cùng nghiêm khắc nhưng khi về đến nhà lại vô cùng dịu dàng, nói đó là hai người hoàn toàn khác nhau có khi còn tin được.

Nhưng Tô Ý biết mẹ của cô trước giờ chuyện nhà ra chuyện nhà, chuyện trường ra chuyện trường, mặc dù bà luôn bận rộn với công việc trên trường nhưng khi về đến nhà, bà vẫn là một người mẹ dịu dàng mẫu mực, đây là lí do vì sao Tô Ý bị cô lập ở trường ba năm nhưng chưa bao giờ đổ lỗi cho Giang Cẩm Ý.

"Rất tốt ạ, bạn bè của con đối xử với con tốt lắm." Tô Ý thật lòng nói, hiện tại của cô tốt hơn nhiều so với lúc trước.

"Vậy có gặp anh đẹp trai nào không?" Câu đùa của Giang Cẩm Ý vô tình chọc trúng tim đen của Tô Ý, sắc mặt cô lập tức đỏ lên, cũng may là Giang Cẩm Ý không nhìn thấy.

Cô lại nghĩ đến cảnh Lâm Thanh Hứa chuyên chú nhìn bình minh, lơ đễnh xoay cây bút trong tay, ngòi bút giống như đang gảy dương cầm, gảy đến nỗi trong lòng Tô Ý ngứa ngáy.

Tô Ý cũng không biết tại sao lại theo bản năng nói không có, dường như hai năm trung học đã tạo cho cô thói quen giữ kín bí mật này, không ai được biết.

Đây là bí mật của riêng cô mà thôi.

"Được rồi, con đừng chỉ chăm chăm vào việc học, rảnh rỗi thì tham gia mấy hoạt động xã đoàn, tìm bạn nào ưa nhìn một chút, hưởng thụ cảm giác yêu đương." Giang Cẩm Ý trước giờ vẫn luôn cởi mở đối với vấn đề này, không nói như hồi trước là tuổi còn nhỏ hay phải tập trung học để thi vào đại học, bây giờ đã đại học rồi thì không có lí do gì mà không chịu thử yêu đương một lần.

Tô Ý dường như đã quen với sự thẳng thắn của Giang Cẩm Ý, đỏ mặt đáp lại một tiếng.

Tô Ý có tham gia vào một đoàn nghệ thuật của trường, cô đảm nhận vị trí nhϊếp ảnh trong bộ phận tuyên truyền quảng cáo, cái gì không thích là cô sẽ không làm, nhưng năm nhất vẫn còn rất nhiều thời gian rảnh, thế nên đã được đàn chị đề cử đến làm gia sư cho một đứa trẻ.

Một hôm, Tô Ý tan trường trở về muộn vì bận ở lại giải một bài toán mẫu, lúc đó sắc trời đã tối, chỉ có một vầng trăng tròn treo trên trời tỏa sáng rực rỡ như một tấm gương bị khuyết một góc.

Từ ga tàu điện ngầm đi ra đến trường học có một con hẻm nhỏ, hẻm này đã cũ, đa số là người già sinh sống ở đây, Tô Ý luôn đi ngang con hẻm này để có thể rút ngắn con đường đến trường.

Lúc đó trời vẫn còn sớm, đi trong ngõ tắt cũng coi như an toàn.

Nhưng vào lúc này, Tô Ý không biết là do trời tối hay có lí do gì khác mà đột nhiên cô cảm thấy rất bối rối.

Ở ngã tư con hẻm có chiếc xe ba gác cũ kỹ của một ông cụ, chiều tối ông thường hay chở bà cụ bị liệt đi dạo một vòng.

Lúc này vừa mới đi vào, Tô Ý mượn ánh trăng nhìn thấy trên chiếc xe ba gác có một bóng đen mơ hồ tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

Cô định lùi về sau muốn đổi đường đi thì bóng đen kia đột nhiên lên tiếng.

Trong giọng nói có chút say rượu mà cũng vừa ngô nghê.

"Tô Ý?"