Chương 54: Tâm sự

Edit: gau5555

Beta: Wicca

Lãnh Hạo Nguyệt thỏa mãn nằm ở trong lòng Nhạc Du Du, dùng sức nhắm mắt lại, tựa hồ bộ dáng đã ngủ chìm.

Mà Nhạc Du Du tuy rằng vừa trải qua vận động kịch liệt, thế nhưng, một điểm buồn ngủ cũng không có. Nàng nhẹ nhàng chống tay lên, đánh giá cẩn thận nam nhân bên người, ngón tay cũng không khỏi theo tầm mắt của mình nhẹ nhàng phác hoạ đường viền của hắn, tựa hồ phải đem mặt mày kia giống như thật sâu khắc tiến trong lòng.

Một lúc lâu, Nhạc Du Du rốt cuộc thở dài một hơi, mà Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng không khỏi hơi run lên.

“Hạo nhi.” Nhạc Du Du cuối cùng nhịn không được bắt đầu lẩm bẩm, nàng biết hắn không nghe thấy được lời của mình, cũng biết cho dù hắn nghe thấy được cũng không nhất định sẽ hiểu, thế nhưng, vẫn là nhịn không được muốn nói, “Ngươi biết không? Ta hôm nay đi tìm Ngọc thúc, hắn nói cho ta biết quá khứ của ngươi, nói cho ta biết, Minh Nhu.” Nói xong cay đắng nở nụ cười một chút, “Ngươi biết không? Ta tuy rằng thống hận nàng đối với ngươi làm như thế, đồng thời lại đố kỵ với nàng, bởi vì nàng từng để cho ngươi yêu khắc sâu như vậy…”

Lãnh Hạo Nguyệt chân mày hơi cau, chỉ bất quá, Nhạc Du Du lúc này đã xoay người ngửa mặt nằm xuống, ánh mắt chăm chú vào phòng lương thượng, vì thế, cũng không có phát hiện.

“Hạo nhi, ngươi biết không? Tuy rằng ngay từ đầu đáp ứng cùng ngươi thành thân là vì bảo mệnh, thế nhưng, ngươi cùng ta đi tới nơi này dị thời là người đầu tiên cho ta ấm áp, làm cho ta trong lúc vô tình cũng đã yêu ngươi…” Nói xong nở nụ cười, “Ngươi biết không? Đây là ta lần đầu tiên yêu một người nga, không nghĩ tới thế nhưng đã yêu một tiểu tử ngốc đâu…”

Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng cũng không khỏi được ngoéo … một cái.

“Thế nhưng, Hạo nhi, ta bây giờ lại sẽ phải sợ nga, phải sợ ngươi một khi khôi phục ký ức, sẽ quên tỷ tỷ, quên Tiểu Du Du, quên nương tử của ngươi…” Nói thế nhưng lòng chua xót lên, trong mắt nhất thời tràn đầy nước mắt, “Ta nên làm cái gì bây giờ?”

Lãnh Hạo Nguyệt có điểm chịu không nổi nữa, nghe Nhạc Du Du nói, trong lòng lần đầu tiên đối với mình giả mạo sự ngu dại cảm nhận được vô lực như vậy.

“Hạo nhi.” Nhạc Du Du một lần nữa xoay người đứng lên, rất nghiêm túc cầm mặt Lãnh Hạo Nguyệt, “Tỷ tỷ thực sự rất hi vọng ngươi có thể vĩnh viễn như thế hồn nhiên, như vậy ngươi cũng sẽ vĩnh viễn là Tiểu Lục của tỷ tỷ…” nguyên bản tích súc ở trong hốc mắt kia nước mắt không chịu thua kém rơi xuống một giọt xuống tới, vừa lúc đánh vào bên má của Lãnh Hạo Nguyệt.

Nhạc Du Du không khỏi tự giễu cười cười, chính mình lúc nào trở nên đa sầu đa cảm như thế? Vội vàng lau nước mắt một chút, thời gian nàng mở mắt ra, vừa lúc chống lại con ngươi thâm thúy của Lãnh Hạo Nguyệt.

“Tướng công, ngươi đã tỉnh?” Nhạc Du Du có điểm hơi xấu hổ.

“Nương tử, ngươi tại sao khóc?” Lãnh Hạo Nguyệt bình tĩnh nhìn ánh mắt của Nhạc Du Du, tay đưa lên gương mặt nàng, “Là Hạo nhi không ngoan, chọc giận ngươi tức giận sao?”

“Không có, Hạo nhi là ngoan nhất.” Nhạc Du Du xấu hổ đảo qua mà nói, “Là tỷ tỷ nhớ nhà…”

“Nhà nương tử ở nơi nào? Hạo nhi cùng ngươi trở lại có được hay không?”

Nhạc Du Du vừa nghe đành phải cười lắc đầu: “Nhà Tỷ tỷ rất xa chỗ rất xa, cách ở đây khoảng ngàn năm đi, tỷ tỷ cũng không biết thế nào mới có thể trở về…”

Lãnh Hạo Nguyệt ánh mắt giật giật.

“Được rồi, Hạo nhi, nói cho ngươi cũng không hiểu…” Nhạc Du Du hít sâu một cái, sau đó liễm đi lôi quang, đứng dậy mặc quần áo, “Ngươi làm ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm chiều đi…”

“Tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Nhạc Du Du, ngồi dậy, khóe miệng hơi nhất câu, tâm sự của nàng, hắn tựa hồ đã hiểu.

Nhạc Du Du là một người rất dễ có thể tìm tới điểm thỏa mãn, nếu sau này biết trước vô pháp, vậy là tốt rồi trước mắt quý trọng cho tốt đi, hơn nữa, nói không chừng, Hạo nhi dù cho có được rồi cũng sẽ không quên nàng đâu, nói vậy, mình bây giờ chẳng phải là tự tìm phiền não? Vừa nghĩ như thế, tâm tình tốt hơn liền đứng lên.