Edit: gau5555
Beta: Wicca
Cảm giác trầm trọng, làm cho Nhạc Du Du thật sự có điểm không biết đi đâu. Dù sao trong lúc nhất thời, cảm thấy trong đầu thất bát loạn cả lên, đau lòng, đố kỵ, phẫn hận, sợ hãi… Các loại tình tự phô thiên cái địa hướng nàng vọt tới, làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có điểm không thở nổi…
“Không được.” Nhạc Du Du ép buộc chính mình trấn tĩnh trở lại, “Không thể suy nghĩ.” Sau đó vẫy vẫy đầu, rất nhanh hướng về Lan Hiên viện chạy đi, nàng hiện tại cần hảo hảo ngủ một giấc, chỉ có ngủ đủ, nàng mới có thể dùng ý nghĩ thanh tỉnh, tự hỏi vấn đề, cái này là do nàng qua nhiều năm đã thành thói quen như vậy, dĩ vãng, chỉ cần gặp phải chuyện tình không có cách giải quyết, nàng luôn luôn sẽ dứt bỏ, sau đó ngủ một giấc, mà lúc tỉnh ngủ lúc, sự tình thường thường sẽ giải quyết dễ dàng.
“Nàng làm sao vậy?” Trình Dật nhìn Nhạc Du Du đối với bọn họ bắt chuyện, làm như không thấy bộ dáng, không khỏi hiếu kỳ liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt bên cạnh.
“Sợ là Nàng đã biết chuyện bốn năm trước thôi.” Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn theo phương hướng Nhạc Du Du, thanh âm rất bình thản.
“Sớm muộn gì cũng biết chuyện.” Long Ngâm bỗng nhiên chen vào một câu.
Trình Dật gật gật đầu.
“Ta cho tới bây giờ cũng không muốn giấu giếm nàng.” Lãnh Hạo Nguyệt xoay người theo hướng Nhạc Du Du phía Lan Hiên viện đi đến, hắn thật là không tính toán muốn giấu giếm nàng, chỉ là còn không tìm được cơ hội thích hợp để nói, nếu chính nàng tự đi tìm đáp án, như vậy, nhất định phải học cách đối mặt, muốn bên cạnh hắn thì phải có khả năng đối mặt huyết vũ tinh phong, nữ nhân của Lãnh Hạo Nguyệt
không thể mềm yếu.
Nhạc Du Du vừa vào cửa phòng tức khắc tới trên giường, sau đó lấy chăn che đầu lại.
Tiểu Hỉ cùng Linh Lung lại càng hoảng sợ, vương phi này nói muốn đi tìm quản gia Ngọc thúc uống rượu, không cho các nàng theo, thế nào trở lại liền có bộ dạng này a? Hiện tại cũng không phải mùa đông, như thế nói ngủ, còn không nóng sao?
“Vương phi.” Tiểu Hỉ không nói gì lắc đầu, sau đó đem chăn kéo xuống, “Như vậy ngủ sẽ bị cảm lạnh.” Hơn nữa, bây giờ là buổi chiều a, ngủ giờ này làm gì chứ?
“Không có việc gì, các ngươi đi ra ngoài đi.” Nhạc Du Du khoát khoát tay, “Không có lệnh của ta, đừng tới quấy rầy, ai tới cũng không gặp, nghe không?”
“Nga.” Tiểu Hỉ cùng Linh Lung nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó lui xuống.
Đợi cửa phòng được đóng lại, Nhạc Du Du lại bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, nàng ngủ không được, nàng thế nhưng ngủ không được a. Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện tình như vậy. Đương nhiên, nàng trước đây cũng chưa từng gặp qua chuyện tình cảm a. Lại không nghĩ rằng, chuyện tình cảm này dĩ nhiên là giày vò như vậy.
Mình là đã yêu cái tiểu tử ngốc kia, thế nhưng, hắn sao? Hiện tại cũng là yêu đi? Thế nhưng đợi được sau này thì sao? Hắn khắc cốt ghi tâm yêu Minh Nhu như vậy, tuy rằng nàng lừa gạt hắn, thế nhưng, hắn sau này có thể buông sao? Dù sao nàng còn sống….
Nghĩ nghĩ, Nhạc Du Du liền lại phiền toái kéo chăn lên. Phiền muộn, nằm xuống lại trên giường, đem mặt vùi vào trong chăn: “Ai có thể nói cho ta biết nên làm cái gì bây giờ…”