Edit: gau5555
Beta: darkAngel
BìnhNamvương phủ tuy rằng nhân khẩu không ít, thế nhưng, còn chưa có hôm nào náo nhiệt như thế. Ngay từ lão vương gia Nam Cung Thanh Vân cùng với vương phi và các vị phu nhân, đến gia đinh trông cửa, đầu bếp làm cơm, thậm chí ngay cả lão luôn quét tước nhà xí kia cũng đều không ngoại lệ xuất hiện ở cửa lớn của vương phủ, sau đó đều kiễng chân làm bộ dáng chờ mong.
Nguyên nhân chủ yếu chính là tiểu quận chúa của BìnhNamvương phủ hôm nay muốn trở về. Đương nhiên, Nam Cung Lan Lan trở về không phải chuyện gì lạ, thế nhưng, kỳ quái chính là tiểu quận chúa còn mang theo quận mã gia cùng nhau trở về. Đương nhiên quận chúa phải lập gia đình cũng là rất bình thường, nhưng không bình thường chính là, quận mã này thế nào lại không phải Lãnh Hạo Nguyệt.
Rốt cuộc là người nào có thể đánh bại Tấn vương gia lúc trước, hiện nay là hoàng đế bệ hạ, mà đem tâm của tiểu quận chúa bắt được đây? Cái này làm cho người ta quá hiếu kỳ.
Hoa Hồ Điệp mặc dù đã gặp sóng to gió lớn, cũng trải qua vô số chuyện lớn, thậm chí đối mặt với sinh tử cũng không lui bước, thế nhưng khi hắn xuất hiện ở cửa đại môn của Bình Nam vương phủ, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân sợ hãi. Lấy Nam Cung Thanh Vân dẫn đầu, BìnhNamvương phủ từ trên xuống dưới không sai biệt lắm ba bốn trăm người, lúc này giống như là được hẹn trước, toàn bộ nhìn hắn không chuyển mắt… Tuy rằng hắn biết bộ dạng của mình tương đối tuấn mỹ phi phàm, tuy rằng hắn tự nhận thức trái tim mình đủ cường tráng, nhưng thời gian đối mặt với mấy trăm ánh mắt kia, hắn vẫn run run, có ý muốn lập tức xoay người tìm cách chạy trốn,
“Con rể a…” Không đợi Hoa Hồ Điệp xoay người, Nam Cung Thanh Vân bỗng nhiên liền kéo tay Hoa Hồ Điệp lại, hé ra khuôn mặt mập mạp lúc này đang cười tựa như đóa hoa mẫu đơn, “Cả nhà chúng ta là chờ mong sao chờ mong trăng, cuối cùng cũng trông thấy ngươi a… Mau, mời vào trong phòng a…”
Mới vừa đi hai bước, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại về hướng mọi người nói: “Các ngươi còn chưa thỉnh an quận mã gia đấy.”
Chúng hạ nhân vừa nghe xong, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
“Được rồi, ý tứ tới thì tốt rồi.” Nam Cung Thanh Vân khoát khoát tay, “Giải tán đi, nên làm gì thì cứ làm đi.”
Đáng tiếc, mọi người không có giải tán, thậm chí còn ngang nhiên mà bắt đầu đàm luận:
“Người này vóc dáng thật xinh đẹp nha…” Nha hoàn A làm bộ dạng háo sắc.
“Làm trò, ngươi chưa thấy qua Tấn vương sao? Đó mới gọi là đẹp …” Nha hoàn B bĩu môi khinh thường.
“Một người nam nhân bộ dáng xinh đẹp như vậy để làm chi?” Gia đinh C bất mãn nghẹn miệng.
“Ta cảm thấy hắn không giống nam nhân.” Gia đinh D bỗng nhiên làm bộ dạng tự hỏi, “Hắn không phải là nữ giả nam trang chứ?”
…
Dưới chân Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên liền lảo đảo, nếu không có Nam Cung Thanh Vân lôi kéo hắn, phỏng chừng liền trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất.
Nam Cung Thanh Vân không có ý tứ nhức đầu: “Cái kia, đều bị bản vương làm hư…”
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Lan Lan lại bỗng nhiên quét mắt liếc mọi người một cái: “Đều nói đủ chưa? Nói được rồi thì tan đi.”
Vừa dứt lời, cửa kia nguyên bản đông nghịt, trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, ngoại trừ trông cửa, còn lại một nha hoàn phục vụ cũng không có.
Hoa Hồ Điệp giật mình nuốt miệng nước bọt, tốc độ này cũng quá nhanh đi?
Nam Cung Thanh Vân chỉ là hắc hắc cười, cũng lơ đễnh.
Đi vào phòng khách, Nam Cung Thanh Vân bỗng nhiên buông lỏng tay Hoa Hồ Điệp ra, sau đó cướp trước một bước ngồi xuống ghế chủ vị, cùng ngồi song song với ông chính là Bình Nam vương phi, bên cạnh lần lượt mười lão bà khác của ông, lúc này, đều ở đây châu đầu ghé tai bàn luận cái gì, còn thường thường nhìn Hoa Hồ Điệp cười cười, không cần đoán cũng biết là đang bàn luận hắn.
Hoa Hồ Điệp vô cùng phiền muộn đứng ở giữa đại sảnh, mắt hoa đào hơi híp mị. Mà lúc này, vẻ mặt Nam Cung Lan Lan trái lại như đang xem kịch vui ngồi xuống bên cạnh, một bên gặm quả lê, một bên hưng phấn nhìn đây hết thảy.
Hoa Hồ Điệp liếc mắt nhìn một đám người không hình tượng ở phía trên, sau đó đi lặng lẽ tới trước mặt Nam Cung Lan Lan: “Bọn họ đang làm gì?”
“Đang xoi mói chàng.” Nam Cung Lan Lan trong miệng nhai lê, có điểm mơ hồ không rõ.
“Vậy ta phải làm như thế nào?”
“Chàng cái gì đều không cần làm.” Nam Cung Lan Lan lắc đầu, “Đứng nơi đó là tốt rồi, một hồi chỉ là vấn đề thời gian.”
“Vấn đề?” Hoa Hồ Điệp sửng sốt, “Sẽ hỏi gì?”
“Không biết.” Nam Cung Lan Lan dứt khoát lắc đầu, “Nhưng…” Nói rồi liếc mắt nhìn một đám người đang trò chuyện say sưa, “Nhưng đám người kia rất nhiều chuyện, thậm chí có thể nói, lúc bọn họ nhiều chuyện lên thì căn bản cũng không phải là người…”
Đúng lúc này, Nam Cung Thanh Vân bỗng nhiên ho khan một tiếng, Hoa Hồ Điệp vội vàng lại đứng trở về giữa đại sảnh.
“Hiền tế a.” Nam Cung Thanh Vân hắng giọng một cái, “Xưng hô như thế nào?”
Hoa Hồ Điệp liếc mắt, hắn cũng không tin BìnhNamvương sẽ không biết mình là ai, chỉ sợ sớm đã đem tổ tông tám đời của mình tra xét ra rồi thôi? Đương nhiên, nếu như ông có thể tra ra tổ tông tám đời của mình mà nói, hắn vẫn là sẽ cảm kích ông, dù sao, bản thân cũng không biết cha mẹ mình là ai đâu. Song, hắn vẫn là thành thành thật thật trả lời: “Hoa Hồ Điệp.”
“Ưʍ.” Nam Cung Thanh Vân im lặng một thoáng, sau đó nhìn một đám nữ nhân hai bên một chút, “Các nàng cũng đều tự giới thiệu một chút đi.”
“Vậy từ nô tì trước đi.” BìnhNamvương phi nhìn hai bên một chút, đầu tiên lên tiếng, “Bản vương phi là đại nương của ngươi.”
Sau đó mọi người đều lần lượt tự giới thiệu: ta là nhị nương, ta là tam nương, ta là tứ nương…
Chỉ có mẹ đẻ của Nam Cung Lan Lan, bát phu nhân giới thiệu là: “Ta là mẹ ngươi.”
Hoa Hồ Điệp nghe chính là tức khắc đổ mồ hôi, trời ạ, nếu không sẽ không có, muốn có liền thoáng cái đi ra mười một nương, một lúc tiếp nhận thật đúng là có chút khó khăn… Thế nhưng vẫn là vội vàng thi lễ, chờ cấp “Tiểu nương” xong lễ là lúc, hắn cảm thấy thắt lưng đều đau.
“Tiểu Hồ Điệp a, ngươi đang làm cái gì?” Lúc này, bát phu nhân dẫn đầu đặt câu hỏi.
“Hái hoa.” Hoa Hồ Điệp ăn ngay nói thật, toàn thân nhịn không được nổi lên một tầng da gà, Tiểu Hồ Điệp? Hắn có buồn nôn như vậy sao?
Một đám người hai mặt nhìn nhau một chút, bỗng nhiên liền phát ra một loạt ca ngợi có tiếng: “Tốt, bao nhiêu có tiền đồ chức nghiệp a…” Thậm chí lúc đó đã bắt đầu thảo luận lập tức tới danh hiệu hái hoa tặc cùng với sự tích, cũng bởi vậy làm nghề nào cũng có trạng nguyên cảm thán.
“Hiền tế a.” Nam Cung Thanh Vân ánh mắt càng sáng ngời, thấu qua đây giảm thấp thanh âm xuống, “Có thời gian, chúng ta có thể giao lưu một chút, đều là nam nhân…” lúc một đôi mắt sắc như đao của Nam Cung Lan Lan, xám xịt ngồi trở lại.
Hoa Hồ Điệp đầu óc thông minh cũng bắt đầu chuẩn bị hôn mê, nguyên vốn đã chuẩn bị tốt bị phỉ nhổ thậm chí làm ầm lên, lại không nghĩ rằng… Trăm nghe không bằng một thấy a, người trong vương phủ này thật đúng là không phải người bình thường a.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau.
“Tiểu Hồ Điệp a, mấy tuổi?” phu nhân Mười một bỗng nhiên dời đi trọng tâm câu chuyện.
“Hai mươi lăm.”
“Trời nha, đã hai mươi lăm?” Mọi người lại một trận kinh hô.
“…” Hoa Hồ Điệp bỗng nhiên cảm thấy có điểm chột dạ, dù sao so với khuê nữ nhà người ta lớn hơn mười tuổi đâu.
“Tiểu Hồ Điệp a, ngươi bảo dưỡng như thế nào a?” Nhị phu nhân bỗng nhiên đã đi tới, kinh hô, “Làn da như này so với ta còn tốt hơn…”
Hoa Hồ Điệp vô cùng kinh ngạc giương mắt, các bà không phải ghét bỏ chính mình?
“Đúng vậy, Tiểu Hồ Điệp này thấy thế nào cũng không tưởng tượng được đã hai mươi lăm đâu…” Tứ phu nhân cũng theo đi tới, “Có bí quyết không? Dạy cho tứ nương a…”
Vài người còn lại cũng đều xông tới, trọng tâm câu chuyện lại trong nháy mắt chuyển dời đến phía trên khuôn mặt.
Hoa Hồ Điệp triệt để hết chỗ nói rồi, có cha vợ như thế, lại có một đám mẫu nương cường hãn như thế, cuộc sống sau này hắn thật đúng là không dám nghĩ tới…