Chương 167: Con trai của nàng

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Minh Nhu công kích một chiêu rồi lại một chiêu, ánh mắt hung ác độc địa, bộ dáng kia, hận không thể đem Nhạc Du Du mà băm làm nhân thịt.

“Cục cưng, xem ra, hôm nay chúng ta phải gặp nạn, ngươi có sợ không?” Nhạc Du Du ôm tiểu gia hỏa tránh trái tránh phải.

“Không sợ.” Cục cưng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng kiên nghị, “Chỉ cần cùng nương ở một chỗ, cục cưng sẽ không sợ.”

Tiểu gia hỏa một tiếng nương, làm cho Minh Nhu trong lòng nhất thời đau xót, nàng cũng đã làm mẹ, chỉ là… Nghĩ tới đây, không khỏi càng hận, dựa vào cái gì mà nàng lại gặp thống khổ như vậy? Nếu như vậy, nàng cũng không cho phép người khác hạnh phúc, nhất là nữ nhân trước mắt.

Cục cưng nói, làm cho Nhạc Du Du trong lòng vô cùng được an ủi, chính vì nhi tử nhặt được này, nàng cũng không thể cứ chết ở trong tay Minh Nhu như vậy, thế là vỗ vỗ cái mông nhỏ của hắn: “Cục cưng, ôm chặt a.”

Cục cưng gật gật đầu, sau đó hai cái tay nhỏ bé dùng sức ôm ở cổ Nhạc Du Du, bàn chân nhỏ quặp ở hông của nàng.

Hai tay của Nhạc Du Du đã ôm tới, sau đó trong nháy mắt chuyển động vòng tay kim cương, sổ mai ngân châm hướng về Minh Nhu liền bắn đi ra, con cọp không phát uy, nàng thật sẽ coi mình là Hello Kitty?

Minh Nhu không nghĩ tới Nhạc Du Du lại sẽ dùng ám khí, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, tiếng kêu “Không tốt”, ngay trong nháy mắt liền bay lên trời, cuối cùng là hiểm hiểm tránh khỏi hơn mười mai ngân châm kia, chỉ là, vừa rơi xuống đất, độc phấn của Nhạc Du Du lại đến.

Minh Nhu kinh hãi, chân còn chưa đứng vững đành phải vội vàng bế khí, thả người bay đến giữa không trung, nàng biết độc phấn này không thể so với ngân châm, nếu muốn hoàn toàn tách ra vô sắc bột phấn đang tràn ngập trong không khí, thực sự không phải dễ dàng như vậy, vì thế, nàng lựa chọn bay cao.

Nhạc Du Du thấy một lần chưa trúng liền lần thứ hai lại tiếp nữa.

Có thể là ông trời cũng nhìn không được, cảm thấy nữ nhân Minh Nhu này thật sự là ghê tởm, vì thế, hợp thời liền nổi lên một trận gió nhỏ, mà Nhạc Du Du đang đứng ở trước miệng gió, nàng vừa mở tay ra bột phấn kia liền tự động hướng về phía đối diện Minh Nhu bay đi, khinh công cho dù tốt, cũng không nhanh bằng gió, vì thế, trong nháy mắt liền nghe thấy Minh Nhu tiếng kêu thảm thiết: “Đôi mắt của ta…” Sau đó liền hung hăng ngã rơi xuống.

Nhạc Du Du đóng chặt hai mắt lại, Minh Nhu lục lọi đứng lên, vốn định cho nàng ít kỷ châm để nàng xuống địa ngục là tốt rồi, thế nhưng, nàng là người thiện lương, chuyện gϊếŧ người vô luận như thế nào đều không làm được, vì thế, ngón tay mấy lần giật giật vòng tay, nhưng thế nào cũng không hạ thủ được,

“Quên đi, coi như cho nàng một bài học đi.” Nhạc Du Du âm thầm thở dài, sau đó ôm cục cưng chuẩn bị rời đi.

“Nhạc Du Du.” Minh Nhu lại đứng lên, “Ngươi cho là ngươi thực sự chiếm được Hạo sao?” Ánh mắt tuy rằng rất đau, thế nhưng khóe miệng ôm lấy đắc ý như cũ.

“Có ý gì?” Nhạc Du Du cau mày, nữ nhân này lại muốn đùa giỡn kiểu gì?

“Hừ.” Minh Nhu hừ lạnh một tiếng, “Ta mới là nữ nhân trong lòng Hạo, cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn…”

Nhạc Du Du không nói chuyện, bởi vì nàng thực sự không biết nên nói cái gì.

“Hơn nữa, biết Lãnh Huyền Nguyệt vì sao đối với ta như thế không?” Minh Nhu cười càng phát ra đắc ý, “Đó là bởi vì hắn đố kỵ, hắn đố kỵ ta cùng Hạo đã là phu thê thực sự, đố kỵ ta vì Hạo mà sinh nhi tử…”

Nhạc Du Du đầu không khỏi ong một tiếng, Lãnh Hạo Nguyệt đã nói với nàng, hắn và Minh Nhu là thuần khiết, thế nhưng sao bây giờ lại nói có nhi tử ở đây? Lập tức chân mày cau lại: “Minh Nhu, ta thực sự rất thương hại ngươi, Lãnh Hạo Nguyệt không yêu ngươi, Lãnh Huyền Nguyệt không đợi ngươi, ngươi bỏ chạy đến lấy một lý do thoái thác như thế sao? Không phải là vì gây xích mích quan hệ của ta và tướng công sao?” Nói xong nở nụ cười một chút, “Bất quá, ngươi sai rồi, ta Nhạc Du Du cũng không phải là loại người có ánh mắt thiển cận như thế, ta tin thái độ làm người của Lãnh Hạo Nguyệt, càng tin tác phong của hắn… Hơn nữa, mọi việc đều có chứng cứ, các ngươi thật nếu có nhi tử, vậy ngươi dẫn đến để nhận thức cha đi, ta tuyệt đối sẽ coi là con của mình a, tương lai còn có thể cho cùng làm bạn với con ta…” Nói xong, ôm cục cưng, đầu cũng sẽ không quay lại, vừa mới đi vài bước, rồi lại nhịn không được quay đầu lại, “Được rồi, ta phải nhắc nhở ngươi a, cũng không nên tùy tiện nhặt cái a mèo a cẩu để nhận thức cha a? Ta tìm người giám định, chính là lấy máu để nhận thức người thân.” Nói xong xoay người, “Còn phải nhắc nhở ngươi một điểm, độc kia cần phải tẩy rửa đúng lúc, bằng không, đôi mắt đẹp như thế mà bị mù, thì thật là đáng tiếc…” Sau đó triển khai khinh công một đường chạy vội rời đi.

“Nhạc Du Du…” Minh Nhu nhịn không được kêu lớn lên, “Đứa nhỏ vừa mới sinh đã bị ném đi…” Thế nhưng, Nhạc Du Du cũng đã đi xa, không được nàng đáp lại bất cứ cái gì, không khỏi bi thúc từ đó đến, con trai của nàng a, khi nàng sinh ra chỉ có ba ngày, nhi tử a… Thế nhưng ánh mắt đau đớn lại làm cho nàng không thể tiếp tục bi thương, vội vàng xoay người ly khai.

Vẫn núp trong bóng tối Thanh Long không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vương phi thật đúng là không đơn giản, vào thời khắc nguy cơ, không đợi đã tự mình ra tay nàng thế nhưng lai có thể hóa giải, hơn nữa, lời kia vừa nói xong làm người ta nhịn không được vỗ tay bảo hay, hắn vốn cũng không thích Minh Nhu, trong lòng không khỏi đối với Nhạc Du Du hảo cảm lại tăng lên vài phần, càng thêm may mắn vương phi là Nhạc Du Du mà không phải Minh Nhu.

Chạy ra khỏi cánh rừng Nhạc Du Du quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát giác Minh Nhu không có đuổi theo, lúc này mới đem cục cưng buông xuống, sau đó nắm tay hắn đi, tâm tình hơi có chút buồn bực.

“Nương, ngươi thành thân rồi sao?” Cục cưng bỗng nhiên ngẩng đầu rất chăm chú nhìn Nhạc Du Du.

“Đúng vậy.” Nhạc Du Du xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, sau đó gật đầu, “Nương có tướng công, vì thế, cục cưng không chỉ có có nương, còn có cha nha.”

“Nữ nhân vừa rồi là đến cùng nương cướp tướng công sao?” Cục cưng mắt to vòng vo vòng vo.

“Đúng vậy.” Nhạc Du Du nở nụ cười, tiểu tử này thật thông minh, “Vì thế, nương phải đem nàng đánh chạy, nếu không, cục cưng sẽ không có cha a.”

“Thế nhưng…” Cục cưng bỗng nhiên liền lộ vẻ do dự, “Thế nhưng, cha sẽ thích cục cưng sao?”

“Nhất định sẽ.” Nhạc Du Du ngồi xổm xuống vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Cục cưng đáng yêu như thế, ai cũng sẽ thích cục cưng.”

“Thực sự?” Hỏi thật hồn nhiên ngây thơ.

“Thực sự.” Nhạc Du Du rất nghiêm túc gật đầu, “Hơn nữa, nếu như cha không thích cục cưng mà nói, như vậy nương cũng là không thích cha, có được hay không?”

“Được.” Cục cưng nở nụ cười, ánh mắt sáng sủa, thanh âm thanh thúy.

Nhạc Du Du con ngươi không nhiễm một tia tạp chất kia, bỗng nhiên có điểm hoảng hốt, dường như lại thấy được cặp mắt tinh thuần cùng tóc hồng tung bay kia, bên tai dường như lại vang lên thanh âm đồng dạng thanh thúy: “Tỷ tỷ…”

“Nương?” Cục cưng nhìn Nhạc Du Du trong nháy mắt rơi vào trầm tư, không khỏi vươn tay nhỏ bé quơ quơ, “Người làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Nhạc Du Du hoàn hồn, sau đó đứng lên, vì ỷ lại tiểu gia hỏa của mình, nàng cũng không thể đi mạo hiểm ở đối diện, dắt cục cưng tay, “Đi, nương mang ngươi trở lại tìm cha.” Nàng thật ra rất chờ mong, Lãnh Hạo Nguyệt nhìn thấy nhi tử của vương phi hắn bỗng nhiên lại lớn như vậy là phản ứng gì đây?