Edit: Bạch Anh
Lãnh Hạo Nguyệt cười thầm trong lòng, thế nhưng trên mặt lại là vẻ hồn nhiên ngây thơ, hai mắt vụt sáng nhìn Nhạc Du Du: “Hắn chính là Dật ca ca nha.”
“Tại hạ Trình Dật, đại sư huynh của Hạo nhi.” Trình Dật nhìn ánh mắt dữ tợn của Nhạc Du Du có cảm giác hòa thượng bị vu tội ăn thịt chó, đây là lần đầu tiên hắn gặp vị đệ muội này mà? Nhưng ánh mắt đó sao lại giống như hắn nợ tiền nàng thế này?
“Ngươi chính là Dật ca ca mà Tiểu Lục thường nhắc.” Nhạc Du Du nghiến răng nghiến lợi, tiêu sái bước quá, “Thật là thất kính a.” Sau đó kéo áo hắn, ách, bất quá vóc người của Trình Dật quá cao, cho nên nàng xui xẻo rồi, tuy nhiên vẫn quơ quơ đấm tay, “Sau này tốt nhất đừng dẫn Hạo nhi đi tới mấy chổ gì mà Hương lâu Hoa lâu nữa.”
Lãnh Hạo Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ dáng bưu hãn của Nhạc Du Du cùng vẻ mặt kinh ngạc của Trình Dật, khóe miệng bất giác run rẫy dữ dội.
“Còn nữa.” Nhạc Du Du tuy rằng ngưỡng cổ nói chuyện có hơi mỏi, nhưng khí thế vẫn không giảm bớt, “Ngươi lấy lòng vị cô nương nọ ra sao, tốt nhất đừng làm bẩn Hạo nhi, một mình ngươi bẩn được rồi, Hạo nhi là băng thanh ngọc khiết, nếu không nghe, ta thấy một lần đánh một lần.” Nói xong, lúc này mới nới lỏng tay ra, hoạt động cái cần cổ có hơi cứng nhắc.
Trình Dật dở khóc dở cười, muốn biện giải, nhưng đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Hạo Nguyệt, hắn đành phải ngoan ngoãn làm Thị Kính, trong lòng gào thét, ta bị oan a, nói Lãnh Hạo Nguyệt băng thanh ngọc khiết cũng thôi đi, nhưng sao mình lại trở thành dơ bẩn chứ? (Xì, gặp em là em nện cho anh 2 đấm vào mắt, biến anh thành động vật quý hiếm cần được bảo vệ luôn)
Nhạc Du Du không để ý tới biểu tình của Trình Dật, xoay người, ôn nhu niết niết mặt Lãnh Hạo Nguyệt: “Về sau cách xa nam nhân hư hỏng đó một chút, ngoan ngoãn chờ ở đây, tỷ tỷ đi làm thức ăn ngon cho ngươi.” Sau đó, hừ lạnh một tiếng với Trình Dật, xoay người bỏ đi.
Đợi cho Nhạc Du Du đi xa, lúc này Trình Dật mới ủy khuất nhìn Lãnh Hạo Nguyệt: “Ta nói, ngươi tuy rằng là Vương gia, nhưng đừng để ta chịu tiếng xấu thay cho người khác chớ?”
“Không chịu gánh hả?” Lãnh Hạo Nguyệt lạnh lùng cười, “Được thôi, như thế thì Thanh Thanh…” (gánh ở đây là gánh tiếng xấu ấy)
“Quên đi, coi như ta chưa nói.” Vừa nghe tên “Thanh Thanh”, Trình Dật nhất thời ủ rũ, “Ta gánh được chưa?” Trong lòng lại rêи ɾỉ, sư phụ a, làm đại sư huynh như hắn cũng hơi oan ức đi…
“Lúc này mới ngoan a.” Lãnh Hạo Nguyệt mặt kệ hắn bi phẫn, hài lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đúng rồi, Long Ngâm sáng mai sẽ trở về.” Trình Dật lúc này nhớ tới tin tức vừa mới nhận được, “Sự tình rất thuận lợi.”
Lãnh hạo Nguyệt hơi gật đầu, đôi mày bất giác chau lại, tuy nhiên không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi xem Vương phi làm món ăn ngon gì a.”
“Quần áo vương gia đang mặc, phẩm vị có tiến bộ.” Trình Dật trêu chọc một câu, sau đó dẫn đầu xuất môn, chẳng thèm để ý tới ánh mắt muốn gϊếŧ người của Lãnh Hạo Nguyệt, nhanh chóng chạy tới phòng bếp.
Sắc mặt Lãnh Hạo Nguyệt đột nhiên thay đổi, hai tay siết chặt lại, ngay cả gân xanh cũng lồi ra, chẳng qua, thoáng sau đã lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt hồn nhiên đuổi theo Trình Dật.
Nhạc Du Du đi tới phòng bếp, thời gian vừa đúng bữa sáng, cho nên trong nhà bếp mọi người đều bận rộn, thế nhưng vừa thấy vương phi tới, đều ngừng tay lại, tuy rằng hành lễ rất cung kinh, thế nhưng, ánh mắt của bọn họ, có đồng tình, có khinh bỉ, có đố kỵ … dạng gì cũng có.
Mặc kệ, Nhạc Du Du không có thời gian đi cân nhắc suy nghĩ của hạ nhân, hôm nay là ngày đầu tiên nàng làm vương phi, phải làm cho tiểu tử ngốc kia một bữa sáng tình yêu, ai bảo tiểu tử kia lại đáng yêu đến vậy chứ.
Nhớ tới Lãnh Hạo Nguyệt, Nhạc Du Du liền không nhịn được mỉm cười, sau khi nàng đi tới dị thời không này, hắn là người đầu tiên khiến nàng cảm thấy ấm áp.