Chương 49: VINH QUANG MỘT ĐỜI

" Chi Chi Chi Chi!"

" Chi Chi Chi Chi!"

Sau khi hai con chuột liên lạc một hồi, Sở Thanh Ly từ trong miệng chuột bạch biết được, thì ra là Kim Điêu hôm nay đi Vạn Thọ Sơn bay quanh tìm Chu Quả, phát hiện rất nhiều mãnh thú bị người nuôi nhốt. Những người đó chuẩn bị dùng những dã thú này để làm cho Linh thú Quốc hỗn loạn, để đạt được mục đích nào đó của bọn họ.

Kim Điêu vừa nghe được chuyện, Chu Quả cũng không tìm, vội vội vàng vàng bay trở về. Hình thể của nó quá lớn, không dám tùy ý xuất hiện, sợ gây ra phiền toái không cần thiết, đành phải bắt một con chuột nhỏ gần đó, để cho nó tới tìm chuột đại vương.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu hắc thử, Sở Thanh Ly rất nhanh liền cùng Kim Điêu hội hợp. Tiểu bạch thử tuy rằng e ngại Kim Điêu nhưng mà nó vẫn to gan cùng Sở Thanh Ly đi cùng. Dù sao Sở Thanh Ly cũng là chủ nhân của Kim Điêu 【 Cường Long Bất Áp Địa Đầu Xà 】 Nó tin tưởng có chủ nhân ở đây, Kim Điêu nhất định sẽ nể mặt nó.



Sở Thanh Ly mới mặc kệ thử đại vương nghĩ như thế nào. Cô cầm chuột trắng lên và trèo lên lưng của Kim Điêu. Kim Điêu mở ra đôi cánh khổng lồ bay lên trời, tiểu bạch thử sợ tới mức trốn ở bên cạnh Sở Thanh Ly run rẩy. Sau một thời gian, con chuột phát hiện ra rằng nó dường như cũng không có gì đáng sợ, ngay lập tức kéo lá gan lên. Nó ở trên lưng Kim Điêu trong chốc lát sờ sờ nơi này, lúc thì cọ cọ nơi nọ , hưng phấn kêu to. Ở tộc chuột của chúng nó, cho tới bây giờ đều chỉ có chuột biết đánh động, chưa từng nghe nói qua chuột có thể bay lên trời, cho dù là mượn ngoại lực cũng không có. Ọp ẹp! Nó quả nhiên là một con chuột đại vương uy phong vô cùng. Chẳng những bay lên trời, nó còn ngồi trên lưng Kim Điêu là vật nhìn thấy tụi nó là gϊếŧ. Hai chuyện này, cũng đủ để nó quang vinh cả đời.

"Vô ích, ngươi có thể yên tĩnh một chút được không? Đừng nhảy nữa, nơi này là trên trời, không phải trong hang của ngươi, ngươi cũng không sợ chờ lát nữa rơi xuống, trở thành con chuột đại vương đầu tiên trong lịch sử bị ném thành bùn nhão."- Sở Thanh Ly cau mày, đầu đau đớn nhìn vật nhỏ này. Cô phát hiện ra mình sai, và, sai quá!

"Gạc!" - Con chuột trắng không nhảy nữa, nó lén lút nhìn xuống. "Oa, thật cao a!" - Nếu như mình thật sự ngã xuống, thật sự sẽ ngã thành thịt xay nhuyễn. Nó không dám nhảy nữa, nó hơi hối tiếc : "Chi Chi Chi, ta muốn về nhà, ta không cần đi nữa." - Con chuột trắng rụt trên lưng Kim Điêu, không dám nhúc nhích.

Ha ha, với can đảm này, Sở Thanh Ly thật sự phục rồi, trách không được có một câu nói xưa gọi là nhát gan như chuột. Thì ra, can đảm của chúng thật sự không lớn.

Nhìn núi Vạn Thọ tươi tốt phía dưới, Sở Thanh Ly không thể không cảm thán, tổ tiên của Linh Thú quốc thật sự biết chọn địa phương. Cái chỗ này không chỉ nói mười vạn thú quân, cho dù trăm vạn thú quân cũng không cần phải nói. Hơn nữa, thú quân này so với binh lính mạnh hơn nhiều. Sở Thanh Ly không biết, ở chỗ này nuôi nhốt mãnh thú, vị lão huynh có ý đồ chế tạo thú triều này rốt cuộc là ai? Mục đích của hắn là gì? Bất quá, chính là bởi vì không biết là ai, cho nên nàng càng phải tự mình đi xem rốt cuộc là thần thánh phương nào .