Chương 42

Đêm nay, Sở Thanh Ly lợi dụng danh nghĩa mẫu thân, đem kế hoạch của mình nói một lần. Trong đó, lại dung nhập vào tiết đại tướng quân cùng Tiết Đan Dương một ít đề nghị, sau khi mọi người thương lượng xong, Sở Thanh Ly ở lại chỗ lão thái thái nghỉ ngơi, hai cha con lập tức bận rộn.

Lão thái thái đem Sở Thanh Ly an bài ở trên giường, chính mình thì mang một cái ghế nhỏ ngồi ở trước giường, vẻ mặt đau lòng nhìn tiểu hài tử trước mặt. Tựa như lúc trước nhìn nữ nhi của mình, thật sự nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. Ánh mắt nóng rực kia, Sở Thanh Ly nhìn cũng có chút ngượng ngùng. Nàng dứt khoát không ngủ được , dù sao lúc trước nàng ở trên lưng Kim Điêu, nàng đã ngủ một giấc. Hiện tại, cũng không phải đặc biệt buồn ngủ, Sở Thanh Ly xuống giường đi tới bên cạnh bàn, nàng lấy ra cây trâm hoa ngọc lan kia, tỉ mỉ xem xét. Thời điểm Sở Thanh Ly ở kiếp trước, vì sinh hoạt đại học bốn năm, cô đều làm việc trong một cửa hàng trang sức. Bởi vì nhân duyên của nàng rất tốt, lão sư phụ trong tiệm đều rất thích tiểu cô nương diện mạo đáng yêu, miệng vừa ngọt vừa chịu khổ. Miễn là cô ấy muốn tìm hiểu, tất cả mọi người sẵn sàng dạy cô ấy. Có mấy lão sư phụ, đều đem nàng như đồ đệ truyền thụ kỹ nghệ. Ngay cả ông chủ của cửa hàng trang sức cũng đánh giá cao cô ấy. Thậm chí, cô còn ném cành ô liu ra và muốn nuôi dưỡng cô thành một thế hệ nhà thiết kế trang sức. Đương nhiên, sau khi học xong nhất định phải vì hắn mà ra sức. Chẳng qua, Sở Thanh Ly không đáp ứng, cô không thích bị người ta ước thúc, nhưng ngay cả như vậy, cũng không cản trở cô học kỹ năng ah! Cứ như vậy, dưới sự truyền thụ của mọi người, suốt bốn năm, nàng đối với ngọc khí hiểu biết, coi như là không tồi.

Cây trâm hoa bạch ngọc lan trên tay nàng, vật liệu dùng của nó phi thường tốt, là cực phẩm dương chi ngọc điêu khắc mà thành, thủ pháp điêu khắc của nó tương đối cao siêu, cây trâm này nếu đặt ở đấu giá hội hiện đại, không có mấy trăm vạn, ngươi căn bản là không lấy được. Sở Thanh Ly có chút không thể tin được, Lễ bộ thượng thư tuy rằng chức vị không thấp. Nhưng mà, theo mẫu thân nói, hắn sinh ra cũng không phải là thế tộc đại gia, mà là dân chúng bình thường . Với lộc bổng của hắn, căn bản không có khả năng tùy tùy tiện tiện lấy ra trang sức tốt như vậy? Trong đó nên có bí mật gì không thể kể được?

"Ly nhi, con thật sự rất thích trâm cài tóc này sao?" - Lão thái thái nhìn Sở Thanh Ly thà rằng không ngủ, đều muốn cầm cây trâm tóc này, vẻ mặt đau lòng.

Trâm cài này tuy quý giá nhưng mà, phong cách của nó cũng không thích hợp với tiểu nha đầu như Ly Nhi. Bà liền không hiểu, Ly nhi đối với trâm cài này, vì sao lại thích thú?

"Ngoại tổ mẫu, người yên tâm, trâm này cũng không thích hợp cho Ly nhi, đợi lát nữa ta nghiên cứu xong, liền đem nó trả lại cho mợ!" - Sở Thanh Ly nhìn ánh mắt lão thái thái, cười tủm tỉm nói.

"A, ngươi không thích a?" - Lão thái thái trừng mắt to, vẻ mặt mê mang nhìn Sở Thanh Ly.



" Ly nhi biết trâm tóc này rất quý giá, cũng biết đây là trang sức yêu thích của cữu mẫu, nhưng mà, con là tiểu hài tử không phải sao?"- Sở Thanh Ly nhìn thoáng qua lão thái thái, tiếp tục nói.

"Ngoại tổ mẫu, Ly nhi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mà, mẫu thân đã sớm dạy qua Ly nhi, quân tử không đoạt đạo lý yêu thương của người khác. Ly Nhi làm sao có thể quên được đây? "

" Vậy ngươi đây là..." - Lão thái thái nhìn cây trâm tóc trong tay Sở Thanh Ly, không biết nên nói như thế nào?

"Ngoại tổ mẫu, có phải ngươi muốn hỏi, Ly nhi nếu không thích, vì sao còn cứng rắn cầm trâm tóc tới, phải không?"

Lão thái thái vừa rồi quả thật có ý nghĩ này.

" Ha ha, ngoại tổ mẫu ngươi xem!" .

Sở Thanh Ly nhìn trâm tóc, tìm đúng vị trí trên tay dùng sức, trâm cài thành hai đoạn, nhìn thứ bên trong rơi ra, lão thái thái liều mạng lấy tay che miệng, làm sao có thể chứ?