Chương 34

Sở Thanh Ly híp mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ, quả dại thuần khiết tự nhiên này chính là ngon, chua chua ngọt ngọt làm cho người ta nhớ lại vô cùng. Sở Thanh Ly liên tiếp ăn mấy quả, hương vị mỗi một cái lại khác . Sở Thanh Ly híp mắt, đây chính là hương vị hạnh phúc. Quả nhiên, dã ngoại này so với trong cung kia tốt hơn nhiều lắm, chẳng những có thể tự do bay lượn, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, thật nên mang mẫu thân ra ngoài một chút. Sở Thanh Ly trong lòng âm thầm nghĩ.

"Gruu... chủ nhân là quả dại này có ngon không?" - Kim Điêu vỗ cánh, vẻ mặt vui vẻ hỏi.

"Ngon, thật ngon, ta muốn mang theo tất cả những thứ này, mang đến cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu bọn họ cùng nhau chia sẻ. Thế nhưng, nơi này hình như không đủ để mọi người ăn? " - Sở Thanh Ly cúi đầu nhỏ, vẻ mặt khó xử.

"Ơn giời, chủ nhân có gì khó khăn, chủ nhân không phải mang theo túi đầy sao, chúng ta đi hái thêm một ít là được." - Kim Điêu dùng cái đầu to của nó, thân mật cọ cọ Sở Thanh Ly, bộ dạng an ủi người khác.

"Ừm, ừm, chúng ta đi hái rất nhiều, điêu khắc, nơi này có chu quả sao? Ly nhi muốn mang theo mấy quả chu quả cho ngoại tổ phụ bọn họ nếm thử hương vị. "

Sở Thanh Ly biết, người lưu đày này sẽ chịu hết khổ sở, cũng không biết thân thể ngoại tổ phụ bọn họ thế nào? Sở Thanh Ly vẫn rất lo lắng.

"Gruu.., chủ nhân, chu quả kia nơi này không có, trên núi này ta đều đã xem qua. Bất quá, chỗ sâu của Vạn Thọ sơn hẳn là sẽ có, nếu như chủ nhân thích, đến lúc đó ta có thể đi giúp chủ nhân hái nhiều một chút, để cho chủ nhân ngoại tổ phụ bọn họ hảo hảo ăn đủ. "- Kim điêu một bộ dáng vạn sự thành của ta, thành công chọc cười Sở Thanh Ly.



Sở Thanh Ly vui vẻ, Kim điêu cũng là nhạc ngửa mặt lên trời thét dài. Mỗi người một điêu mang theo một túi trái cây đầy tiếp tục lên đường.

Lần này, Kim Điêu đi lộ tuyến trên cơ bản đều là núi sâu hơn nữa còn đều là gần đường, như vậy cùng thời gian ban đầu cũng không kém bao nhiêu?

Gần chạng vạng tối, bọn họ thành công đến Thuần Thú Tràng Vạn Thọ Sơn, Sở Thanh Ly không trực tiếp đi tìm Tiết lão tướng quân, nàng còn không biết tình huống bên này rốt cuộc như thế nào? Nàng nghĩ chờ đến khi đêm khuya yên tĩnh, chính mình lại vụиɠ ŧяộʍ đi tìm ngoại tổ phụ.

Sở Thanh Ly của nàng lớn lên vào thế kỷ 21, binh pháp của Tôn Tử, nàng đã sớm thuộc như nước chảy. Nàng Sở Thanh Ly hoặc là không ra tay, nàng vừa ra tay nhất định phải là trăm phát bách trúng. Lần này Hồ thái sư kia lại dám âm thầm hắc thủ, vậy trách không được nàng. Cơ hội tốt như vậy, không cần mới là kẻ ngốc, bất quá trước đó, nàng nhất định phải bắt ra ám quỷ. Không có biện pháp, thú triều lợi hại như vậy, những nơi khác đều đã chết, Vạn Thọ Sơn này đương nhiên cũng không ngoại lệ, nó làm sao có thể không chết người đây? Nơi này chẳng những sẽ chết người, hơn nữa là toàn quân bị diệt, một cái người sống cũng không có. Bao gồm cả một nhà Tiết đại tướng quân của Linh Thú quốc. Dù sao, sau này lưu lại chỉ là ngoại tổ phụ sở Thanh Ly của nàng, là Ngự Thú đại tướng quân của nàng. Mắt thấy sắp đến nửa đêm, toàn bộ thuần thú tràng một mảnh an bình, ngoại trừ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim đêm kêu cùng tiếng dã thú ban đêm đi ra kiếm ăn, lại có một số tiếng ngáy.

Tiết lão tướng quân cũng đã đi nghỉ , dù sao tuổi tác cũng không còn nhỏ, hơn nữa còn có một ngày mệt nhọc. Bất quá, nhiều năm sống trên chiến trường khiến hắn sớm đã quen cảnh giác, cho dù có mệt mỏi hơn nữa hắn cũng sẽ không hoàn toàn ngủ sâu. Bỗng nhiên, trong lòng hắn như chuông báo động to lớn, mạnh mẽ mở mắt ra. Không tốt, có sát thủ!

Tiết lão tướng quân nhẹ nhàng hạ xuống đất, cầm một cây gậy gỗ bình thường đặt ở bên giường, rón rén đi đến phía sau cửa, chờ tặc nhân tiến vào.