"Chi Chi.... chủ nhân, ngươi hỏi rõ ràng chưa, Tiết đại tướng quân kia có phải là ngoại tổ phụ của chủ nhân hay không?" - Sáng sớm, con chuột nhỏ đến, nó trừng hai con mắt nhỏ, vẻ mặt sốt ruột hỏi.
"Không sai, Tiết đại tướng quân kia chính là ngoại tổ phụ." - Sở Thanh Ly nói.
"A, thật sự là a, vậy làm sao được? Chủ nhân, vậy chúng ta phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản thú triều, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho ngoại tổ phụ của chủ nhân xảy ra chuyện a! ." Con chuột nhỏ nói.
Ngăn cản thú triều, đó là không có khả năng, Sở Thanh Ly chẳng những không ngăn cản, nàng còn có thể lợi dụng thú triều một chút. Bọn họ không phải tâm tâm niệm niệm muốn Tiết lão tướng quân chết, như vậy sẽ không có ai có thể ngăn cản hắn đoạt vị sao?
Này!
Ai bảo nàng Sở Thanh Ly từ trước đến nay tâm thiện, đành phải thành toàn bọn họ.
" Xám tro, ngươi thường xuyên ra vào nhà đại thần, có nghe qua một câu hay không?"
"Chủ nhân, là cái gì vậy?" - Con chuột nhỏ hỏi với một khuôn mặt tò mò.
" Chính là đặt vào chỗ chết, sau đó niết bần trọng sinh !"- Sở Thanh Ly suy nghĩ rất rõ ràng, nếu đã có người muốn người một nhà ngoại tổ phụ chết, vậy để cho bọn họ chết trước đi! Vừa vặn, ngoại tổ phụ là đại tướng quân, lại là thuần thú sư. Ha ha, bất quá nói đi cũng phải nói lại, thuần thú sư này cùng ngoại tổ phụ nàng mà nói, thật sự là quá gượng ép một chút, bọn họ căn bản cũng không hiểu được thuần thú. Bất quá, bọn họ không hiểu không sao, tự mình hiểu là được rồi. Bọn họ phải làm, chỉ là giúp nàng quản tốt những thú linh kia. Sau này, có thể mang theo chúng ra chiến trường là được. Cứ như vậy, thế lực của mình sẽ có. Chỉ có điều, nàng sẽ rời đi trong vài ngày. Dù sao, Vạn Thọ Sơn có chút xa, cho dù tốc độ Kim Điêu nhanh, vậy cũng phải suốt một ngày một đêm mới tới. Giấu mẫu thân là không có khả năng, Sở Thanh Ly đành phải lựa chọn thẳng thắn.
"Cái gì, Ly nhi ngươi muốn đi xa, lại là mấy ngày, chuyện này làm sao có thể, ta không đồng ý?" - Tiết Đan Vân vừa nghe, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt. Con gái mình tuy rằng có năng lực, tư duy của nàng có đôi khi cũng không giống một đứa nhỏ ba tuổi. Thậm chí, so với người lớn bình thường còn lợi hại hơn. Nếu không phải một tay mình nuôi lớn, nàng còn thật sự hoài nghi, đây có phải tựa như trong quyển sách viết, bị người đoạt xá. Thế nhưng, nàng làm sao có thể làm được, đó cũng chỉ là một hài tử ba tuổi a! Điều này làm cho nàng làm thế nào để yên tâm?
"Ly nhi, nghe lời mẫu thân, chúng ta đừng đi, bên ngoài quá hung hiểm, chờ vài năm nữa Ly nhi trưởng thành, mẫu thân sẽ không bao giờ ngăn cản ngươi đi ra ngoài nữa, được không?" - Tiết Đan Vân ôm lấy Sở Thanh Ly, hảo thanh hảo khí dỗ dành.
" Ly nhi có lý do nhất định phải đi ra ngoài, không đợi được lớn lên."- Cái đầu nhỏ của Sở Thanh Ly lắc lư giống như trống bỏi.
"Ly nhi, nói cho mẫu thân biết, là lý do gì?"- Tiết Đan Vân biết, nữ nhi này của mình rất có cá tính, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, cho dù nàng làm nương cũng không ngăn cản được.
"Mẫu thân, không nói có được không?"- Sở Thanh Ly không muốn mẹ mình lo lắng, cô chỉ muốn mẫu thân vui vẻ, cuộc sống vui vẻ, chờ cô lớn lên, lại giúp mẫu thân tìm một đại soái ca. Mẫu thân năm nay mới hai mươi tuổi, chính là tuổi đẹp như hoa, Sở Thanh Ly mang theo ký ức hiện đại sinh ra, nàng cũng không có loại ý nghĩ cổ xưa cổ hủ. Nam nhân có thể tam thê tứ thϊếp, nữ nhân lại phải từ đầu đến cuối một người. Nếu phụ thân cặn bã không biết yêu thương mẫu thân, vậy nàng liền giúp mẫu thân tìm một người biết yêu thương nàng. Hừ, mẹ nó từ đầu đến cuối phải chung thủy lấy một người quả thực chính là mơ mộng ban ngày. Nàng hết lần này tới lần khác muốn phá vỡ quy tắc, tìm đẹp trai cho mẫu thân. Cho hắn nhìn tức chết ! Làm cho hắn hối hận tìm không được.