Quan sát vị cô cô này, bà ta nhỏ hơn Phượng Thanh chừng hai tuổi, trên mặt trang điểm tinh xảo, nhưng cho dù là vậy cũng khó che giấu nếp nhăn trên khóe mắt bà ta. Tuy rằng ngồi ở vị trí cao, trong mắt đã có tịch liêu và phiền muộn.
Khi nhìn thấy Phượng Ly mắt bà ta sáng ngời, có lẽ là vì gặp được người thân. Bà ta kéo Phượng Ly muốn nàng ngồi lên phượng tọa, giống nhưu chỉ là trưởng bối đã lâu không gặp, rất nhiệt tình lôi kéo nàng ngồi xuống.
Phượng vị không phải cái ghế bình thường, cho dù là công chúa cũng không dám tùy tiện ngồi vào vị trí đó, bà ta thật sự vô tình hay cố ý? Hay chỉ là thăm dò?
Từ trước đến nay Phượng Ly tâm tư thâm trầm, hoàng hậu nương nương này cũng không phải là người có cấp bậc như nhị di nương hoặc đại phu nhân, bà ta đùa bỡn quyền mưu, nắm giữ mưa gió hậu cung nhiều nằm, từng động tác cực nhỏ của bà ta đều có thâm ý khác.
Vì vậy lúc bà ta kéo Phượng Ly ngồi xuống vị trí kia, trong lòng Phượng Ly thật ra từ chối, hiện tại nàng vẫn không đoán ra rốt cuộc cô cô này có tâm tư gì.
Mắt thấy sắp ngồi xuống, Phượng Ly cũng bất chấp tất cả, trực tiếp đặt mông xuống, bây giờ nàng phải đóng vai một nữ tủ lớn tuổi ngốc nghếch ngâm dưới nước hơn mười năm, không rành thế sự.
Nếu cẩn thận quá mức ngược lại sẽ khiến vị hoàng hậu khôn khéo này hoài nghi: "Ta nghe mẫu thân nói, ta phải gọi người một tiếng cô cô." Phượng Ly tự nhiên ngồi xuống, thấy trong mắt hoàng hậu lóe qua ánh sáng âm u, quả nhiên hành động lần này có thâm ý.
"Mấy năm nay Ly Nhi sống ở dưới nước thế nào, năm đó cô cô liều chết khuyên can hoàng thượng, nhưng không thể thay đổi kết cục của cháu, mấy năm qua cô cô vẫn luôn rất tự trách." Dáng vẻ hoàng hầu vô cùng đau đớn.
Nếu lúc trước Phượng Ly còn không biết vị nương nương này thật lòng hay giả dối, vậy hiện tại nàng đã có thể xác định, vị hoàng hậu nương nương này là hư tình giả ý. Nếu bà ta thật sự tốt như lời bà ta nói, vậy vào ngày đầu tiên Phượng Ly trở lại bà ta phải có hành động ngay mới phải.
Hơn nữa không phải bà ta không biết mấy năm qua mẫu thân ở Phượng gia chịu khổ, cũng không thấy bà ta có hành độngg ì, từ đó có thể thấy được thật ra cái người gọi là cô cô này giống như hoàng thượng.
Nàng không nên ôm hi vọng gì, người trong hoàng cung người này ẩn sâu hơn người khác. Trong lòng Phượng Ly đã khám phá ra ngụy trang của hoàng hậu, ngoài mặt vẫn tỏ ra ngây thơ ngu ngốc: "Cô cô đừng tự trách, đó là số phận của Ly Nhi, nhưng cũng may mọi chuyện đã qua rồi."
"Ly Nhi lòng dạ rộng rãi, đây là chuyện tốt, cô cô thấy cháu không sao cũng yên lòng, mẹ cháu cũng đã nói cho cháu vài chuyện nhỉ, về hôn sự của cháu và Thần Nhi." Quả nhiên hoàng hậu nhanh chóng nhắc tới chủ đề chính.
Hách Liên Thần không phải con ruột của hoàng hậu, dưới gối hoàng hậu cũng không có đứa con nào, về chuyện mẹ đẻ của Hách Liên Thần không có ai biết. Thứ nhất là thời gian quá lâu, không thể ngược dòng tìm hiểu. Hơn nữa đó là lệnh cấm trong cung, nếu ai dám bàn tán gϊếŧ chết bất luận tội.
Dân gian có rất nhiều lời đồn, có người nói mẫu thân hắn ta là công chúa nước khác, cũng có người nói là thị nữ trong cung, còn có người nói là hài tử của hoàng thượng ở dân gian lúc vi phục xuất tuần, tóm lại tới bây giờ vẫn không có ai biết.
Dần dà không có ai bàn tán nữa, xem như thành con ruột của hoàng hậu. Phượng Ly giả bộ xấu hổ nói: "Mẫu thân đã nói cho ta biết, không biết chừng nào Ly Nhi mới có thể gả cho Thần ca ca?" Vẻ mặt Phượng Ly chờ mong.
"Không vội, hôn nhân đại sự, tất nhiên phải ổn thỏa một chút. Người đâu, còn không dâng trà cho đại tiểu thư." Một câu của hoàng hậu nhẹ nhàng lướt qua, quả nhiên nàng không phải người bà ta xem trọng.
Vẻ mặt Phượng Ly bình thản, như vậy vừa khéo giúp mình một đại ân, sớm biết vậy vừa rồi nàng đã nói không thích, cũng để cho hoàng hậu bớt lo. Thị nữ nhanh chóng bưng trà tới: "Mời đại tiểu thư dùng trà!" Còn chưa dứt lời, thị nữ kia vậy mà làm đổ chén trà.
Mắt thấy đổ lên người Phượng Ly, hoàng hậu vội vàng kéo nàng qua bên cạnh một phát, chén trà rơi xuống đất văng tung tóe: "Nương nương thứ tội, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!" Thị nữ lập tức luống cuống tay chân dọn dẹp.
Lúc này hoàng hậu mới thả Phượng Ly ra, thật ra tỏng chớp mắt vừa rồi, hoàng hậu đang thử dò xét linh lực của Phượng Ly. Tay bà ta cầm cổ tay Phượng Ly, hai ngón tay vừa khéo đặt lên vị trí linh mạch của Phượng Ly, linh lực càng mạnh thì mạch đập càng mạnh, vào lúc khẩn cấp sẽ bất tri bất giác để lộ ra linh lực.
Nhưng hoàng hậu căn bản không cảm nhận được linh mạch của nàng, nói vậy Phượng Ly căn bản không có linh lực? Hoàng hậu híp mắt, bình thản bỏ tay ra: "Tay chân vụng về, còn không mau cút xuống."
"Vâng, nô tỳ cáo lui."
Sao Phượng Ly lại không nhìn ra đây cũng là một tiết mục thăm dò nàng: "Ly Nhi có bị bỏng không?"
"Cô cô, Ly Nhi không sao." Nàng nhanh chóng lắc đầu.
"Không sao là tốt rồi, sắc trời cũng không còn sớm, Ly Nhi lui ra đi, cô cô còn có chuyện phải xử lý, lát nữa sẽ tìm cháu ôm chuyện." Hoàng hậu đã đạt được mục đích, lập tức đuổi người.
Đây là chuyện thực tế, Phượng Ly cũng khéo léo rời khỏi. Chờ nàng vừa đi, nụ cười của hoàng hậu lập tức biến mất, một lão cung nữ hơi lớn tuổi đứng bên cạnh bà ta hỏi: "Nương nương, sao rồi?"
"Cách ăn mặc và biểu hiện của nàng ta hôm nay, bổn cung chỉ có thể dùng đần độn như heo để hình dung, khiến bổn cung bất ngờ là trên người nàng ta vậy mà không có chút linh lực nào."
"Ý nương nương là..."
"Chuyện xảy ra ở Phương phủ lúc trước, bổn cung không thể nào liên hệ với nàng ta, vốn cho rằng nàng ta hẳn là một người tâm cơ thâm trầm, nhưng sao nhìn lại không giống, chẳng lẽ lúc trước đều là trung hợp? Ngươi cảm thấy người như nàng xứng làm mẫu nghi thiên hạ đứng bên cạnh Thần Nhi sao?Có thể kế thừa gia nghiệp Phương gia sao?" Hoàng hậu thở dài.
"Nương nương vẫn thích Nhược Nhan tiểu thư hơn ạ?"
"Nha đầu Nhược Nhan kia mọi mặt đều mạnh hơn nàng ta, xem ra bổn cung nên giúp đỡ Nhược Nhan một chút mới được." Ánh mắt hoàng hậu thâm trầm nói.
"Liệu có thể mọi chuyện hôm nay đều do Phượng Ly cố ý làm ra không?"
"Nếu là như vậy, vậy thì tâm tư của nàng ta quá thâm trầm, bổn cung không thích người không khống chế được." Một câu nhẹ nhàng của hoàng hậu quyết định sống chết của Phượng Ly.
"Thuộc hạ biết nên làm thế nào rồi."
"Đi đi." Hoàng hậu lười biếng nằm trên phượng tọa.
Phượng Ly vừa được dẫn ra lúc này mới thở phào một hơi, nàng đoán được đại khái động cơ của hoàng hậu, trong hậu cung phong vân thay đổi kỳ lạ này, bà ta chỉ có Hách Liên Thần và Phượng gia để dựa dẫm, thái tử phi của Hách Liên Thần cực kỳ quan trọng.
Vì vậy mục đích chủ yếu của bà ta hôm nay chính là dò xét mình, từ đủ loại biểu hiện xem ra hoàng hậu khó có khả năng thích nàng, như thế càng tiện. Bước tiếp theo tất nhiên hoàng hậu sẽ thúc đẩy hôn sự của Phượng Nhược Nhan và Hách Liên Thần, mình liền giải thoát.
Tất cả mọi người đều cho rằng thủ đoạn của họ cao minh, thật ra không biết sớm đã bị Phượng Ly đùa giỡn trong lòng ban tay. Phượng Ly nhanh chóng rời khỏi, gặp được Hách Liên Thần ở chỗ rẽ.
Nàng đảo mắt, nảy ra một kế.