Không thể không nói một thân này của Phượng Ly cũng quá bắt mắt, cho dù người khác không muốn chú ý tới nàng cũng không được. Sau khi đại phu nhân kinh ngạc xong chợt nhớ tới lời nói lúc trước của Phượng Ly.
Vì không muốn gả vào hoàng gia, nàng vậy mà lại dùng thủ đoạn như vậy, bà lập tức có chút dở khóc dở cười, nhưng nếu đây là lựa chọn của nàng, mình cứ tôn trọng là được.
"Khụ khụ, tỷ tỷ đây là?" Phượng Nhược Nhan đã sắp không tìm được đầu lưỡi của mình rồi, nữ nhân này muốn đi nhảy cầu thần hả? Ăn mặc thế này là muốn thể hiện cái gì?
Phượng Ly như không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, còn cười: "Mẫu thân nói đây là lần đầu ta tiến cung, muốn ta ăn vận thật tốt. Ta đã trang điểm thật tốt, còn mất một nén nhang để chọn cái váy này, mọi người cảm thấy có đẹp hay không?"
Vẻ mặt muốn người khác khen ngợi của nàng khiến nhị di nương chau mày, đang định bảo ăn mặc như vậy ra ngoài không phải là khiến Phượng gia mất mặt hay sao?
Phượng Nhược Nhan đảo mắt, trong lòng chợt nảy ra ý tưởng, vội vàng kéo tay áo nhị di nương, giành trả lời trước: "Bộ y phục này của tỷ tỷ rất đẹp, muội muội luôn muốn mua một bộ đấy, không ngờ rằng đã bị tỷ tỷ giành trước, nhất định hôm nay tỷ tỷ sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người."
Vừa nghe nàng ta nói vậy, nhị di nương lập tức hiểu rõ ý nàng ta, đang lo không tìm được cách đả kích Phượng Ly, vậy mà Phượng Ly đã tự mình tìm tới cửa.
"Đúng vậy, Ly Nhi đặc biệt, hôm nay rất nhiên có thể lấn át mọi người." Nhị di nương cũng trợn tròn mắt nói dối.
"Đúng đó, y phục này của trưởng tỷ quả thực đẹp không sao tả xiết." Phượng Nhược Vũ cũng nhanh chóng khen, vội vã muốn xem dáng vẻ Phượng Ly xấu mặt.
Gương mặt tươi cười của bọn họ trong lòng Phượng Ly giống như tên hề: "Nếu các vị muội muội đều thích, sau khi trở về ta sẽ kêu người làm thêm vài bộ, đến lúc đó nhất định mọi người phải mặc đó, con gái Phượng phủ đều có thể lấn át ngươi khác." Phượng Ly mỉm cười ngọt ngào nói.
Vẻ mặt mọi người thoáng lúng túng, trong lòng nhao nhao nói móc, nếu bọn họ cũng ăn mặc như vậy còn không cười chết người sao, muốn mất mặt một mình Phượng Ly mất là đủ rồi.
"Được rồi, không còn sớm nữa, lão gia còn ở trong cung chờ chúng ta, chúng ta vào cung trước đi. "Nhị di nương thúc giục, sợ đại phu nhân sẽ kêu Phượng Ly về thay quần áo.
"Đúng, chúng ta mau đi đi." Phượng Nhược Nhan cũng giục, Phượng Ly càng buồn cười, càng khiến Hách Liên Thần phiền chán, hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau, tâm tư của mỗi người đều mưu đồ sâu xa.
Ai cũng đi về phía xe ngựa của riêng mình, xm ra vào cung sẽ có trò hay để xem, Phượng Nhược Nhan và nhị di nương không hề nghĩ ngợi đi thẳng tới chiếc xe ngựa sang trọng đi đầu.
Chế độ nối ngôi ở đây rất nghiêm ngặt, bình thường đều sắp xếp theo thân phận địa vị. Cho dù Phượng Nhược Nhan không phải đích nữ, ở Phượng phủ cũng luôn ăn mặc ở như đích nữ, vừa có người muốn đỡ nhị di nương lên xe, Phượng Ly đã chậm rãi mở miệng.
"Khoan đã!"
"Tỷ tỷ còn có chuyện gì?"
"Ta nghe nói xe ngựa tỏng phủ đều sắp xếp theo thân phận, vậy theo lý mà nói có phải chiếc xe này là của ta và mẫu thân hay không?" Giọng nói của Phượng Ly chậm rãi truyền tới.
Phượng Nhược Nhan nhướng mày: "Mười mấy năm qua, lần nào vào cung ta cũng ngồi chiếc xe ngựa này, tỷ tỷ có gì dị nghị?"
"Đó là vì mười mấy năm qua ta không về, chẳng lẽ muội muội đã quên, hôm nay tự tay phụ thân giao ngọc bội cho ta." Nàng quơ quơ ngọc bội bên hông.
"Đúng là tỷ là đích nữ, nhưng bây giờ là mẹ ta quản gia, bà ấy là đưogn gia chủ mẫu, chẳng lẽ không có tư cách?" Phượng Nhược Nhan cũng dùng đòn sát thủ.
Phượng Ly đã sớm ngờ tới nàng ta sẽ nói vậy, đã sớm chuẩn bị một lí do cho nàng ta: "Ta nghe nói vốn dĩ là mẹ ta chưởng gia, chỉ là sau này sức khỏe mẹ ta không tốt mới tạm thời giao cho nhị phu nhân.
Mặc dù là thế, cha cũng không phế bỏ vị trí chính phòng của mẫu thân ta, nhị phu nhân, khong, hẳn là nhị di nương cho dù chưởng gia, thật ra luận thân phận bà ta chỉ là di nương mà thôi, ngươi nói bà ta có tư cách?" Phượng Ly không chút nể nang vạch trần sự thật, hoàn toàn vả chan chát vào mặt hai mẹ con Phượng Nhược Nhan.
"Phượng Ly, tỷ đừng có được voi đòi tiên, ty..."
"A, sao muội muội lại tức giận như vậy, chẳng lẽ tỷ tỷ nói sai rồi ư? Quản gia đại nhân, ngài nói xem Ly Nhi có nói sai không?" Phượng Ly đổi lời, trực tiếp hỏi quản gia đang xem náo nhiệt một bên.
Quản gia đã sớm không hòa thuận với nhị di nương, bây giờ Phượng Ly đang giúp ông ta một đại ân, vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói: "Đại tiểu thư nói rất đúng, cũng không có gì không ổn, xe ngựa này về tình về tình đáng lẽ đều nên để đại phu nhân và đại tiểu thư ngồi."
"Muội muội, ngươi còn gì để nói không?" Giọng Phượng Ly êm dịu, nhưng như một thanh dao dịu dàng, từng dao đâm người khác.
Phượng Nhược Nhan á khẩu, mu bàn tay nhị phu nhân nổi gân xanh. Nhưng có cách gì chứ, đó là chuyện cả đời bà ta kiêng kỵ nhất, bây giờ lại bị Phượng Ly lôi ra vạch trần trước mặt mọi người.
Đại phu nhân chứng kiến tình hình không ổn, trong lòng mơ hồ có chút bất an, Phượng Ly không đê rý nhiều như vậy, trực tiếp kéo tay đại phu nhân lên xe, khi đi ngang qua Phượng Nhược Nhan còn mỉm cười nói: "Xin nhường một chút, ngươi chặn đường rồi."
Phượng Nhược Nhan hận không thể một dao làm thịt Phượng Ly, ngặt nỗi trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Phượng Ly mang theo đại phu nhân lên xe ngựa, trong xe bố trí hoa lệ và thoải mái, so với mấy chiếc xe ngựa phía sau là cách biệt một trời một vực.
Có điều so với xe ngựa bình thường của Phượng Ly cũng còn kém xa: "Chỉ là một cái xe ngựa tồi tàn, còn làm ra vẻ muốn ăn thịt ta hả?" Nàng khinh thường nói.
"Ly Nhi, thật ra chỉ là một chiếc xe ngựa mà thôi, chúng ta cho bọn họ là được."
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã quên con nói gì với mẹ rồi à? Đây vốn là xe ngựa của chúng ta, bây giờ chúng ta chỉ đòi lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi."
"Ly Nhi, mẹ chỉ lo hôm nay con chọc giận bọn họ như vậy, nhị di nương là người thế nào mẹ hiểu rõ nhất, bà ta sĩ diện hảo, hôm nay con không chừa đường lui như vậy, e rằng bọn họ..."
"Mỗi chuyện con làm đều đã nghĩ kỹ hậu quả, hơn nữa con có thể gánh chịu tất cả hậu quả, bọn họ muốn đấu với con, cũng phải có bản lĩnh đó." Phượng Ly còn chẳng có ý xem bọn họ thành đối thủ.
Đại phu nhân thấy dáng vẻ Phượng Ly như vậy, trong lúc nhất thười không phản bác được, nữ nhi này mạnh hơn bà rất nhiều, là bà căng thẳng thái quá.
"Mẫu thân, mẹ yên tâm đi, con không sao, kẻ nên lo lắng mà bọn họ mới phải, rất nhanh quyền chưởng gia sẽ giao lại cho mẹ." Phượng Ly khẳng định.
Tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng lời nói của nàng luôn có sức thuyết phục không rõ: "Là mẹ quá mức mềm yếu, mẹ tin nhất định Ly Nhi sẽ không sao."
"Vậy là được rồi, mẫu thân, con gái mẹ không thể kém hơn bọn họ." Phượng Ly cực kỳ tự tin nói.