Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phúc Hắc Quỷ Y Cuồng Phi

Chương 53: Dự tính

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ nhỏ đến lớn, Phượng Ly đều không ở cùng một chỗ với người thân. Ngay từ đầu, lão phu nhân chỉ là một lá bài tẩy Phượng Ly mời về, mặc dù hôm nay nàng ở Phượng gia có quyền thế, khiến người trong thiên hạ đều biết m vị đại tiểu thư là nàng, nhưng mà trong lòng Phượng Ly rất rõ ràng.

Muốn thật sự đẩy ngã Nhị di nương, cơ bản cũng không phải là chuyên đơn giản như vậy. Nhất khi chính nàng cũng không thể đảm bảo được khi nào Phượng Thanh sẽ khôi phục trí nhớ.

Nếu như ông ta khôi phục trí nhớ giống lúc trước, mình mất đi tiên cơ, vừa hay vị lão phu nhân này có thể khắc chế Phượng Thanh rất tốt. Phượng Thanh tôn kính nhất là người mẫu thân này của ông.

Ấn tượng của Phượng Ly với người thân vô cùng mơ hồ, có điều trên con đường này, lão phu nhân chăm sóc và quan tâm nàng, Phượng Ly bắt đầu có cảm giác nhất định với tình thân.

Ít ra loại cảm giác này không tệ, Phượng Ly nhìn vị lão nhân tóc trắng phơ, chân thành nói: “Tổ mẫu, nếu bây giờ người đã về tới Phượng phủ, sau này đừng rời đi, người nên ở lại Phượng phủ để hưởng phúc. Nếu không một mình người ở bên ngoài, bọn con đều không yên lòng.”

Lão nhân xoa đầu Phượng Ly, “Nha đầu, con yên tâm. Ta biết những năm gần đây con chịu không ít khổ, lần này ta là vì con mà trở về. Năm đó ta không có cách nào thuyết phục cha con giữ con lại, để con bị đưa đến Bắc Hải sống mười tám năm. Thấy con bình an vô sự thì tốt rồi.”

Phượng Ly nghe được bà nhắc đến chuyện năm đó, không khỏi hơi ngạc nhiên. Nàng vốn rằng lão nhân này hẳn là cùng trận tuyến với cha nàng, vừa nghe Thiên Sư nói như vậy, đã đuổi nàng ra khỏi phủ từ sớm.

“Tổ mẫu, có người nói con là họa tinh, chẳng lẽ không phải người và cha đã vứt bỏ con sao?”

Trong mắt lão nhân hiện lên thâm thúy, “Ly nha đầu, con có phải là m họa tinh hay không, ta tự biết rõ. Con còn chưa sinh ra, ta đã biết con mới là phượng tinh thật sự, hài tử trong bụng của tiện nhân kia mới là họa tinh.”

“Thật ra mặc kệ là phượng tinh hay là họa tinh, chỉ cần là hài tử của Phượng phủ, chúng ta đều sẽ đối xử tốt. Thế nhưng ta không nghĩ đến, tiện nhân kia lại dám dùng thủ đoạn đó, để mẫu thân con sinh non, hại con bị mang danh họa tinh.

Sau đó Hoàng gia còn cử người, luôn giám thị cha con xử lý con. Năm đó sau khi ta không ngăn cản được, tức giận rời đi. Những năm gần đây, ta cũng đã hiểu rõ nhiều chuyện. Cha con cũng là không có cách nào khác, vì toàn bộ Phượng gia, nó chỉ có thể làm như vậy.”

Phượng Ly không nghĩ rằng chuyện năm đó, vị lão phu nhân này lại bỏ nhiều công sức như vậy, lại cũng vì mình mà rời nhà nhiều năm. Vốn dĩ tưởng rằng bà vì mất đi bạn đời mới bỏ nhà, hiện tại biết nguyên nhân chủ yếu là vì mình, trong lòng Phượng Ly có hơi ấm áp.

Có điều, nàng lại nhanh nhạy phát hiện một chuyện, “Tổ mẫu, ngươi sao lại biết con là phượng tinh?” Vị tổ mẫu này cũng không phải là Thiên Sư, mình còn chưa ra đời bà đã biết được chuyện này?

“Chuyện lâu như vậy, ta đều đã quên, tóm lại bây giờ con trở về là tốt rồi.” Lão nhân dời chủ đề, Phượng Ly càng cảm thấy ở bên trong Phượng phủ này, dường như mỗi người đều đeo lên một lớp mặt nạ.

Thấy bà không muốn nói, Phượng Ly cũng không tiếp tục truy hỏi, “Tổ mẫu, người một đường bôn ba mệt mỏi, trước nghỉ ngơi chi khỏe, ngày khác con quay lại thăm người.”

Phượng Ly muốn rời đi, lão nhân gật đầu. Thấy Phượng Ly đứng dậy, vẫn nói thêm một câu nói: “Li nhi, con có đồng ý gả vào Hoàng gia hay không?”

Bước chân của Phượng Ly ngừng lại, “Sao tổ mẫu lại hỏi như vậy?”

“Nếu như con thật sự muốn gả vào Hoàng gia, hôm nay đã không cố gắng che đậy dung mạo. Dung mạo mẫu thân con và cha tuyệt đối sẽ không sinh ra một khuôn mặt bình thường như thế. Con có thể giấu những người khác, nhưng mà không gạt được ta.”

Phượng Ly vốn cho rằng mình ngụy trang đủ giỏi, bây giờ nghĩ lại là đánh giá quá thấp những người này, “Vâng, tổ mẫu, con cũng không muốn đến nơi ăn người không nhả xương kia.”

“Như thế cũng tốt, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nữ nhi của Phượng gia đều muốn gả làm phi của Thái tử phi, gả vào cung làm nữ tử. Xem như dù cao cao tại thượng, lại có mấy người thật sự được hạnh phúc? Nữ nhân trong cung, đều là bên ngoài nhìn thì xinh đẹp ngăn nắp, sau lưng khổ không tả nổi.” Lão nhân nói đến đây, còn có chút cảm khái.

“Tổ mẫu, con không gả vào cung, người cũng ủng hộ sao?”

“Ta tôn trọng lựa chọn của con. Nếu con thật không muốn thì đã có dự định từ sớm. Lần này con trở về, sẽ gây chú ý của tất cả mọi người chú ý, nhất là người trong hoàng cung. Thân phận của con vẫn là thứ họ coi trọng nhất, nếu con muốn phá vỡ, chỉ sợ sẽ hao chút sức lực.”

“Đa tạ tổ mẫu thông cảm, Ly nhi đã sớm có tính toán tốt, đời này tuyệt đối không bước vào cửa cung nửa bước. Tổ mẫu nghỉ cho khỏe, Li nhi cáo từ.” Lần này Phượng Ly không

quay đầu lại, cứ thế kiên định rời đi.

Lão nhân nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong mắt như có điều suy nghĩ, trong miệng cũng lẩm bẩm: “Rõ ràng sinh ra có hoàng mệnh, lại không muốn vào cung, cuối cùng là tốt hay xấu đây?”

Sau khi cùng lão phu nhân trò chuyện, ít ra chứng minh lão phu nhân là đứng cùng phía với nàng, như vậy là đủ rồi. Về phần chuyện mà lão phu nhân nói, nàng đã sớm tính toán.

Đi về căn phòng nhỏ vắng vẻ ở trong rừng trúc, lúc này Phượng Ly mới gọi Nha Thanh, “Nha Thanh, có thể bắt đầu kế hoạch.”

“Chủ tử thật sự không hối hận? Chuyến đi này sẽ không còn đường lui, người đời sau sẽ nhìn chủ tử như thế nào?” Nha Thanh hỏi nàng một câu. Kế hoạch của Phượng Ly thật sự không tốt với danh phận của nàng.

“Ngươi cho rằng bản chủ sẽ quan tâm đến ánh mắt người trong thiên hạ?” Phượng Ly cười lạnh một tiếng, người là mình mà sống, cũng không phải vì người trong thiên hạ.

“Vâng, chủ tử. Nha Thanh lặng lẽ lui ra.

Giờ phút này, Nhị di nương và Phượng Nhược Nhan tức giận vô cùng. Lần này Phượng Ly khiến các nàng trở tay không kịp, ngay cả cơ hội ứng phó cũng không có, “Nương, con quả nhiên không nhìn lầm, Phượng Ly này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, người xem, chúng ta đều bị nàng đùa bỡn!”

Phượng Nhược Nhan tức giận tới mức đập bàn. Chuyện này một khi truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, xem ra mấy nữa nàng cũng không thể ra cửa.

“Là ta xem thường nó, không ngờ tâm cơ của nó sâu như vậy, xem ra chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp tốt để đối phó với nó. May mà nó không xinh đẹp, nếu không sẽ càng thêm khó giải quyết.”

Phượng Nhược Nhan nhớ đến tất cả mọi người đang nghị luận dung mạo của Phượng Ly, lúc này trong lòng mới dễ chịu một điểm. Dung mạo của nữ nhân mới là lưỡi dao, “Nương, dung mạo của nàng ta là một chuyện, còn có phương diện gì để đả kích nàng ta không?”

“Để cho ta nghĩ lại xem...... Đúng rồi, linh lực, chúng ta là lực lượng vi tôn, nó nhiều năm đều sống ở Bắc Hải phía dưới, cơ bản không có tu luyện. Nó trở về lâu như vậy, hình như cũng chưa đến luyện thất kiểm tra m linh lực và thuộc tính.”

“Nương, lỡ may nàng ta kiểm tra ra là một cao thủ thì sao? Chúng ta chẳng phải đi ăn trộm gà còn mất nắm gạo.”

“Chuyện này không vội, ta lập tức cho người ta đi điều tra. Nếu nó là đồ vô dụng, thì chúng ta sẽ giúp nó một ơn huệ.” Nhị di nương âm u nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »