Câu này của Phượng Ly vô cùng có tính dẫn dắt, cho dù bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh là nhị di nương làm, nhưng kết hợp với nguyên nhan và kết quả phía sau, mọi người cũng sẽ tự động đổ những chuyện này lên đầu bà ta.
Nếu như muốn chứng cứ, Phượng Ly không cần tốn nhiều công sức là có thể lấy được, chỉ có điều nhà mẹ đẻ của nhị di nương vô cùng có thế lực, hiện tại muốn động vào bà ta không phải lựa chọn tốt nhất.
Nàng chỉ cố ý nói vậy mà thôi, nhị di nương lắc đầu liên tục: "Chúng ta đều là người một nhà, sao ta có thể làm ra chuyện như vậy được?"
"Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta là người một nhà, chắc chắn nhị phu nhân sẽ không làm như vậy."Phượng Ly lặp lại những lời này, bấy giờ nhị phu nhân mới dưa tay lau mồ hôi trên trán, sao lúc trước bà ta lại không biết Phượng Ly là nhân vật khó đối phó như vậy.
Nếu nhìn kỹ, rõ ràng trong mắt Phượng Ly có chút thâm thúy, nhị di nương chỉ nhìn nàng một cái đã dời mắt, dường như con nhóc này đã sớm khám phá ra quỷ kế của bà ta.
"Ly Nhi, mấy ngày nay con đi đâu?" Đại phu nhân kéo tay Phượng Ly hỏi.
"Mẹ, việc này kể ra rất dài dòng, lát nữa con sẽ kể chi tiết với mẹ." Phượng Ly nhìn lướt qua khách mời đầy sảnh, lần này nhị di nương và Phượng Nhược Nhan bày trò lớn như vậy, nàng muốn xem thử hai người này sẽ thu xếp thế nào.
"Được."
"Nếu như hiện tại Ly nha đầu đã về, vậy nó mới là đích nữ của Phượng phủ chúng ta, vừa khéo hôm nay lão thân cũng quay về, trên đường ta đã nghe nói về chuyện của Ly nha đầu. Mấy năm nay nó chịu khổ không ít, thừa dịp hôm nay mọi người đều có mặt, vậy thì định ra thân phận của nàng cho tốt, transhc ho có người cứ nhìn chằm chằm vị trí của nó." Lão phu nhân hung hăng gõ quải trượng nói với Phượng Thanh.
"Vâng, vâng, mẹ nói đúng, con cũng nghĩ như vậy." Phượng Thanh coi trọng nhất là người mẫu thân này, nhiều năm như vậy không gặp, đừng bảo xác định thân phận của Phượng Ly, cho dù đưa ra yêu cầu vô lý hơn nữa ông ta cũng đồng ý."
"Các vị tân khách, vô cùng biết ơn mọi người hôm nay có thể đến nhà ta hôm nay, tuy rằng đã xảy ra vài chuyện, nhưng bây giờ tạm thời đổi thành thịnh yến đích nữa của Ly Nhi, là một người cha, ta mắc nợ nàng rất nhiều.
Đáng lẽ miếng ngọc bội này nên đưa cho Ly Nhi vào tiệc đầy tháng của nó vào mười tám năm trước, không ngờ rằng lại chậm trễ nhiều năm như vậy." Lúc Phượng Thanh nói những lời này giọng nói còn có chút cô đơn.
Mặc dù ông ta không nhớ rõ chuyện lúc trước, nhưng từ trong miệng đại phu nhân nghe kể những chuyện xảy ra trong mấy năm qua, đúng là ông ta mắc nợ Phượng Ly nhiều nhất, mấy câu tâm tình ngắn ngũn nhưng cực kỳ có sức cảm hóa.
Người ở đây đều cảm giác được sự bất đắc dĩ của ông ta, chuyện mười tám năm trước mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói đến, thấy ông ta có thể hối hận những chuyện đã làm lúc trước trước mặt nhiều người như vậy, xem như còn đáng mặt đàn ông, thù hận của Phượng Thanh với ông ta cũng giảm bớt rất nhiều.
Đại sảnh này được bố trí cực kỳ hoa lệ, tất cả đều do một tay Phượng Nhược Nhan xử lý, nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng mình vất vả khổ cực làm mọi chuyện kết quả chỉ là làm mai cho Phượng Ly.
Tiệc tấn chức đích nữ của nàng ta đã trở thành thịnh yến đích nữa của Phượng Ly, người vốn tới chúc mừng nàng ta cũng thay đổi đối tượng. "Ly nha đầu mau đi đi, nhận lấy ngọc bội kia." Thấy Phượng Ly vẫn đứng tại chỗ, lão phu nhân có chút nóng nảy đẩy nàng.
Phượng Ly từng bước đi về phía Phượng Thanh, cho dù không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng trên người nàng có một loại ý vị khác với những người khác, rất nhiều người đàn ông ở đây đều hận không thể tháo mạng che mặt của nàng xuống xem thử.
Càng thần bí lại càng khiến cho lòng người khó nhịn, Phượng Ly đi tới bên cạnh Phượng Thanh, nàng không quỳ xuống như Phượng Nhược Nhan lúc trước, chỉ thẳng lưng đứng giữa tại chỗ.
Giống như một đóa sen nở rộ, duyên dáng yêu kiều, Phượng Thanh dứt khát đưa ngọc bội cho nàng: "Ly Nhi, mấy năm qua là phụ thân có lỗi với con, nợ con quá nhiều, miếng ngọc bội này tuy rằng đã muộn mười tám năm, nhưng hôm nay giao cho con, vi phụ rất vui mừng."
Lời nói của Phượng Thanh không giống lúc trước, vốn dĩ ông ta cũng hkoogn vừa ý với Phượng Nhược Nhan, vì vậy về tình về lý Phượng Ly mới là đích nữ danh chính ngôn thuận. Nàng nắm bắt hết vẻ mặt phẫn nộ của Phượng Nhược Nhan, nhận lấy ngọc bội: "Cảm ơn cha." Chỉ ba chữ, không có quá nhiều cảm xúc.
Vị trí này, vốn dĩ thuộc về nàng.
Tuy rằng lúc trước nàng vào Phượng gia, nhưng thật ra không được mọi người thừa nhận, lần này nàng mới tương kế tựu kế, mượn ngọn gió đông Phượng Nhược Nhan này. Nàng không chỉ muốn nói cho người Phượng phủ ai mới là đích nữ, cũng muốn nói cho người cả thiên hạ biết.
Phượng Ly nàng mới là người thừa kế chân chính của Phượng gia, những tôm tép nhãi nhép kia cũng nên xuống đài, vở kịch này hiển nhiên đã đặt được mục đích, có thể nói nàng đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho tất cả mọi người.
Đại phu nhân che miệng, bà chưa từng nghĩ tới có một ngày Phượng Ly thật sự sẽ trở lại vị trí đích nữ, vừa kích động vừa cảm khái, bà càng rõ ràng hơn đứa con khái khiến bà không thể nhìn thấu này đây chỉ mới là khởi đầu.
Thứ nàng muốn không chỉ là vị trí đích nữ, e rằng sau này người Phượng phủ phải lo lắng hơn cho vị trí hiện tại của mình.
"Thật có lỗi, để mọi người xem trò cười rồi, bọn ta đã chuẩn bị xong rượu nhạt, mời các vị nhập tọa, Phượng mỗ dừng rượu tạ tội với mọi người." Phượng Thanh thấy lão phu nhân và Phượng Ly đồng thời trở về, tâm trạng rất tốt.
Cuối cùng vở kịch này đã kết thúc, tang sự biến thành hỉ sự, mọi người cũng vui vẻ ra mặt ngồi vào chỗ, tạm thời quên mất chuyện xảy ra lúc trước.
Ở đây chỉ có Phượng Nhược Nhan và nhị phu nhân là lúng túng cả quá trình, đành phải lấy lý do cơ thể không khỏe rời khỏi nơi xấu hổ này. Phượng Nhược Nhan hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng ta thật sự không ngờ rằng Phượng Ly còn có thể trở về, càng không ngờ rằng cha nàng ta vậy mà lại dùng chữ chê cười.
Thì ra nàng ta chỉ là một trò cười mà thôi. "Phượng Ly!!" Từ trước tới nay nàng ta chưa từng hận ai, bây giờ lại hận tới mức không thể gϊếŧ chết Phượng Ly!
"Nhan Nhi, con phải bình tĩnh, bây giờ nhiều người như vậy, nói gì chúng ta cũng phải nhịn xuống, còn rất nhiều thời gian, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ lật đổ được con đĩ nhỏ kia!" Hôm nay mất mặt còn có nhị di nương, người nhà mẹ đẻ bà ta tới đông nhất.
Cũng là vì chúc mừng Phượng Nhược Nhan mà đến, một khi Phượng Nhược Nhan trở thành đích nữ cũng có nghĩa không lâu sau đó nàng ta sẽ kế thừa gia nghiệp Phượng gia, nước phù sa không chảy ruộng ngoài này, mọi người tính toán rất rõ ràng.
Ai ngờ bây giờ vỡ mộng, Phượng Ly mới thật sự là người thừa kế, cũng đại biểu tất cả sản nghiệp Phượng gia sẽ được giao cho Phượng Ly, mỗi lần thay đổi một người thừa kế cũng đại biểu cho đổi mới.
Hiện tại người Liễu gia cũng có tâm trạng giống nhị di nương, tnagr mỡ dày đến miệng lại bay mất.
Vô hình Trung Phượng Ly đã có rất nhiều kẻ thù: "Phượng Ly tiểu thư, từ khi vào cửa ngươi đã mang mạng che mặt, hôm nay nhiều người chúng ta có mặt như vậy, có phải ngươi nên gỡ mạng che mặt xuống cho chúng ta xem thử, tránh sau này gặp cũng không biết ngươi là ai mà lúng túng không." Một người đàn ông mở miệng nói.