Cái chết của Phượng gia đại tiểu thư đã lan rộng khắp cả trong ngoài Hoàng thành, mọi người trong Phượng gia đáng lẽ ra đều vô cùng đau thương, nhưng Phượng Ly lại gặp Phượng Nhã Nhan ở đây.
Mà trên con thuyền trước mặt còn có Hách Liên Thần, dáng dấp hai người một đôi, dính như sơn của họ thực sự khiến người ta choáng váng.
Theo lý mà nói Hách Liên Thần chính là con trai của hoàng hậu, kế thừa hoàng vị là lẽ đương nhiên.
Hoàng hậu đến từ Phượng Phủ cũng sớm đã có quy định này. Phượng Ly đã được đính hôn với đại hoàng tử khi nương nàng còn mang thai, nhưng bây giờ vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng lại dính như sơn với Phượng Nhã Nhan.
Đôi mắt bạc của Phượng Ly lóe lên, người đàn ông đó nàng đương nhiên không để mắt đến, muốn trở thành phu thê với nàng đúng là nằm mơ.
Vì vậy, hai người này ở bên nhau thì cũng đỡ lo hơn, cho nên bảo Lãnh Vũ cố ý tránh né con thuyền tình thơ ý hoạ của bọn họ.
Nằm trên boong tàu tắm trong ánh nắng ấm áp, nhưng mà mây đen trên đỉnh đầu lại bắt đầu kéo đến, Phượng Ly cau mày có chút không hài lòng.
Khó khăn lắm mới xử lý xong tất cả mọi việc, rồi ra ngoài nghỉ ngơi, ai mà biết được thời tiết thay đổi bất ngờ và màn mưa kéo đến bất chợt.
“Chủ tử, trời mưa gió rồi, vào khoang thuyền tránh trước đi.” Nha Thanh cúi đầu nói.
Sự hứng thú của Phượng Ly bị cắt ngang, vừa mới trở lại khoang thuyền không lâu, thì lại mệt mỏi buồn ngủ.
"Chủ tử, bên ngoài trời mưa lớn quá. Hách Liên Thần vô tình bắt gặp chúng ta và xin lên thuyền tránh mưa. Xin chủ tử quyết định."
Giọng nói của Nha Thanh đã đánh thức Phượng Ly.
Phượng Ly mở cửa sổ ra liếc mắt nhìn, những hạt mưa lớn kết thành lưới chi chít, ùn ùn kéo đến.
Trên mặt nước những hạt sương trắng mịt mờ, Nhìn hạt mưa rơi xuống lướt nhẹ trên mái hiên, cơn mưa này quả nhiên không nhỏ.
Phượng Ly đưa tay ôm đầu, đôi môi đỏ mọng lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không nhường."
Nàng chưa bao giờ là một nhà từ thiện, huống chi là một thánh nhân, nàng không có nghĩa vụ phải cứu mọi người, và nàng trả lời mà gần như không cần suy nghĩ.
“Vâng, chủ tử.” Giọng của Nha Thanh biến mất.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nàng có thể yên tâm mà ngủ một giấc, nhưng ai biết được, lại có tiếng tranh chấp vang lên: “Gọi chủ tử của ngươi ra đây nói chuyện với ta, các ngươi có biết thân phận của ta không?” Giọng của Hách Liên Thần vô cùng không vui. .
Có lẽ hắn ta chưa bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mình bị quay lưng, "Công tử là thân phận gì, chủ tử của chúng tôi không hề quan tâm, không gặp thì chính là không gặp."
Giọng nói của Nha Thanh cũng lãnh đạm, Phượng Ly từ trong khe hở nhìn thấy Hách Liên Thần đã bay lên boong tàu, bộ quần áo sang trọng đã bị nước mưa làm cho dính ướt.
Trước đây, vì lãng mạn, hai người mới lựa chọn ngồi thuyền, ai mà biết được rõ ràng là thời tiết đang tươi đẹp nói thay đổi là thay đổi, chớp mắt đã đổ mưa to như vậy, khó khăn lắm mới lên được thuyền mà cuối cùng cũng không chịu cho đi nhờ. Vẻ mặt của Hách Liên Thần cũng trở nên ảm đạm giống như thời tiết lúc này vậy.
“Ta chẳng qua chỉ muốn mượn thuyền để tránh mưa, cũng không nghĩ tới, trên thuyền còn có một vị cô nương. Chủ tử của các ngươi tại sao mà nhẫn tâm như vậy? Hách Liên Thần ta chưa từng gặp qua người nào kiêu ngạo như vậy.”
“Công tử chắc là nói xong rồi nhỉ?” Nha Thanh vốn dĩ không thích Hách Liên Thần và Phượng Nhã Nhan, cho nên sắc mặt cũng không tốt chút nào.
“Nói xong rồi.” Hách Liên Thần nghĩ rằng lời nói của mình sẽ có tác dụng.
“Nói xong rồi, thì xin mời công tử rời thuyền. Chủ tử của ta thích yên tĩnh, xin đừng quấy rầy nàng.” Vẻ mặt Nha Thanh không thay đổi.
"Ngươi, ngươi sao lại cứng đầu như vậy? Ta muốn xem thử chủ tử của ngươi rốt cuộc là ai?" Hách Liên Thần trong lòng vô cùng tức giận, với thân phận của mình, những năm qua đã có vô số người nịnh bợ hắn ta, nhưng đây là lần đầu tiên có người đối xử với hắn như vậy.
Cả người đột nhiên di chuyển, phi thân nhanh đến bất ngờ về phía khoang thuyền của Phượng Ly, Nha Thanh dường như không ngờ người nam nhân này lại có thể hành động như vậy, muốn ngăn cản cũng cản không kịp.
“Chủ tử!” Nha Thanh sắc mặt thay đổi rõ rệt, Phượng Ly hôm nay đặc biệt ra ngoài để khuây khoả, cho nên mặt cũng không che lại, ngay cả con ngươi cũng không đóng lại.
Khi vừa mở cửa, câu nói "Ngươi đúng là đồ máu lạnh" đột ngột dừng lại trước khi hắn ta nói xong, hắn ta đã bị sốc trước những gì mình nhìn thấy.
Căn phòng ấm áp, trái ngược với cái lạnh lẽo bên ngoài, căn nhà gỗ rất sang trọng, trên chiếc ghế dài bằng gỗ đàn hương màu tím và lụa vàng, một
nữ tử đang nằm trên đó, nữ tử mặc một chiếc váy màu bạc.
Nữ tử bình thường hiếm khi mặc màu này, quần áo uốn lượn rơi lả tả trên chiếc ghế dài mềm mại, trên y phục có một số đường nét tối tăm. Mái tóc đen rải rác ngẫu nhiên trên cơ thể mà không hề rối một chút nào.
Lại nhìn gương mặt kia, vừa nhìn một cái hắn ta liền ngẩn người ra, trên đời này thật sự có một nữ tử xinh đẹp như vậy sao? Từ trước đến nay người ta đều so sánh mỹ nhân với tiên nữ, nhưng hắn ta cảm thấy dung nhan của nữ nhân này còn đẹp hơn thần tiên trên trời.
Ông trời đối xử với nàng vô cùng ưu đãi, cả khuôn mặt hoàn toàn không có một chút khuyết điểm, lúc này hắn ta còn không biết được nữ nhân này là tiên hay là yêu?
Phượng Ly không ngờ hắn ta lại đột nhiên xông vào, khuôn mặt luôn bị che giấu của nàng, ngoại trừ những người thân cận ra. Quân Vô Dạ là người đầu tiên nhìn thấy nàng, và Hách Liên Thần chính là người thứ hai.
Sự việc xảy ra ngay tức khắc khiến nàng không kịp lẫn tránh, cũng may là hắn ta không biết nàng từ trước, cho nên bị hắn ta nhìn thấy cũng không có gì đáng ngại. “Có chuyện gì?” Nàng thậm chí còn không nhúc nhích, vẫn nhàn nhạt nhìn hắn ta.
Đôi mắt của nàng hóa ra màu bạc, ánh mắt long lanh giống như dải ngân hà, trước đây hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng màu bạc là đẹp, nhưng nữ tử này lại mang vẻ đẹp của màu bạc vượt lên tất cả.
Lời nói đều tắc ở trong cổ họng, "Ta" hắn sững sờ một hồi mới định thần lại, "Bên ngoài mưa to, ta muốn mượn thuyền để tránh mưa. Không hiểu sao cô nương lại hờ hững như vậy, chẳng qua chỉ là giơ tay giúp đỡ thôi mà."
"Ta thích yên tĩnh. vừa rồi cũng nghe được lời của công tử. Đồng hành cùng với ngươi không phải còn có một vị cô nương sao?"
"Chính xác."
"Ta có một chiếc thuyền. Chiếc thuyền cũng lớn thật, nhưng nếu mọi người ai cũng muốn đi thuyền của ta, không lẽ ta đều phải kéo lên thuyền hết sao? Công tử đã nói như vậy, ta sẽ giữ thể diện cho ngươi, cho vị cô nương kia lên thuyền. ”Phượng Ly lạnh lùng nói
Hách Liên Thần trông có vẻ kinh ngạc, có vẻ như hắn ta không ngờ rằng nàng sẽ quyết định như vậy. "Ý của cô nương là?"
“Chủ tử của ta chỉ thu nhận một người, nếu muốn cô nương kia lên thì mời xuống.” Nha Thanh bên cạnh phiên dịch nói.
Vốn tưởng rằng nữ tử xinh đẹp này sẽ khơi dậy lương tâm khi hắn ta nói ra lời như vậy, ai mà ngờ rằng nói xong lại có kết quả như vậy, nhất thời vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
"Đúng, đó là ý của ta. Thuyền của ta chỉ chứa một người. Ta không biết là công tử hay vị cô nương kia sẽ lên thuyền. Ngươi hãy đưa ra lựa chọn đi" Phượng Ly lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Hách Liên Thần rất phức tạp, trời mưa to như vậy tất nhiên hắn ta muốn vào để trú mưa, nhất là vị nữ tử xinh đẹp chưa từng gặp mặt này, hắn ta rất có hứng thú với nàng và muốn tìm hiểu rõ hơn một chuyến.
Nhưng khi nghĩ đến Phượng Nhã Nhan, hắn ta nên lựa chọn như thế nào?
Phượng Ly lạnh lùng nhìn hắn ta, lòng người thật xấu xa, nàng muốn xem thử nam nhân này rốt cuộc sẽ lựa chọn cái gì?