Bàn tính của Phượng Nhược Nhan ngược lại rất tỉ mỉ, Phượng Ly vừa chết nàng liền có được hết thảy, đương nhiên nàng càng muốn làm Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, đồng thời lại là gia chủ Phượng gia, đây là loại quang vinh biết bao.
Đại phu nhân nghe thấy đề nghị của Phượng Ly, trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc, Phượng Nhược Nhan làm nhiều chuyện ác như vậy, không vạch trần, ngược lại còn muốn giúp nàng, cũng không biết Phượng Ly đang nghĩ sao nữa.
Nhưng mặt khác lại nghĩ tới điều thần bí trên người Phượng Ly, nàng tinh thông y thuật, hẳn nàng sẽ không phạm sai lầm như vậy, liền nghe lời Phượng Ly nói.
Quả nhiên Lãnh Vũ mới nói cho nàng không bao lâu, Phượng Nhược Nhan đã lại đây, mang đến vòng cổ thập phần quý giá, làm bộ tỏ vẻ thân thiện, “Đại phu nhân, người phải nén bi thương……”
Nghe được ngôn ngữ giả tạo mà nàng nói, đại phu nhân cảm thấy thập phần ghê tởm, chỉ là trên mặt còn phải giả bộ tỏ vẻ bộ thập phần bi thương. “Người tốt lành nhưng nói không còn liền không còn.”
“Đại phu nhân, mỗi người đều có số mệnh của mình, trưởng tỷ mấy năm nay chịu khổ ở dưới Bắc Hải, nói không chừng bây giờ đã đi thế giới cực lạc hưởng phúc.” Vì lấy lòng đại phu nhân, nàng liền nói dối và bịa đặt tới như vậy.
“……” Nàng lười trả lời Phượng Nhược Nhan, nếu chết là một loại giải thoát, vậy nàng sao không đi hưởng phúc?
Đại phu nhân không nói tiếp, cảnh tượng đột nhiên trở nên có chút xấu hổ, Phượng Nhược Nhan vẫn giữ mặt cười như cũ, “Đại phu nhân, tỷ tỷ tuy rằng đã đi rồi, nhưng người còn có cha, còn có chúng ta. Bây giờ tuy rằng người không có con cái, nhưng sau này ta nhất định sẽ xem người trở thành mẹ ruột của ta mà hiếu kính, những năm gần đây ta biết người chịu không ít khổ cực, ta cũng rất đau lòng."
"Khi đó ta quá nhỏ tuổi, căn bản không biết chuyện của người, nếu không ta đã sớm đã đem người trở về đây ở, vòng cổ này là ta đặc biệt mua tới để hiếu kính người, thỉnh đại phu nhân có thể vui lòng nhận cho.” Nàng mở hộp quà ra, bên trong rõ ràng là một bộ vòng cổ cực kỳ đẹp đẽ quý giá.
Đối với nữ nhân mà nói lực hấp dẫn quá lớn, đại phu nhân cũng không một chút động tâm, nàng vốn không thích trang sức này, huống chi là do Phượng Nhược Nhan đưa tới, nàng càng không có chút hảo cảm nào.
Chẳng qua nghĩ đến lời Phượng Ly nói, nàng chỉ đành tỏ vẻ giả dạng cảm động, “Cái này ngươi lấy về đi, ta không thích, hảo ý của ngươi ta đã nhận, ngươi là một đứa con tốt.”
Nàng vừa nói như vậy, Phượng Nhược Nhan liền biết là giễu cợt, lại an ủi nàng một hồi lâu, lúc này mới tiến vào chủ đề, “Đại phu nhân, người cũng không cần quá bi thương, sau này ta nhất định sẽ cố gắng phụng dưỡng người. Người xem tỷ tỷ bây giờ cũng đi rồi, trong phủ tuổi ta lớn nhất, cho dù mẫu thân ta không phải chính phòng, nhưng bây giờ theo lý mà nói ta cũng chính là đích nữ.”
“……” Đại phu nhân cũng không ngắt lời nàng, chỉ là nghe nàng nói, đuôi cáo cuối cùng cũng đã lộ ra rồi.
“Ta muốn nhờ đại phu nhân người giúp ta chút việc, ở phía cha thay ta nói một chút lời hay, để ta chính thức trở thành đích nữ.”
Ở thời đại này, ranh giới giữa đích và thứ phân biệt rất rõ ràng, nếu đích tử đích nữ đã chết, thứ tử thứ nữ muốn trở thành đích nữ còn cần phải cử hành một nghi thức long trọng. Đại phu nhân sắc mặt khó xử, “Những việc này hẳn đều là lão gia làm chủ, ta bất quá cũng chỉ là một nữ nhân gia, bây giờ chưởng gia chi quyền không phải là mẹ ngươi sao, muốn nói cũng nên là nàng nói mới đúng.”
“Mẫu thân ta tuy rằng chưởng gia, nhưng bây giờ trong lòng cha chỉ có mỗi đại phu nhân người, người hãy giúp ta lần này đi, sau này ta nhất định đối tốt với người.” Phượng Nhược Nhan làm nũng các kiểu.
Đại phu nhân nhìn nàng biểu diễn nửa ngày mới đáp ứng, “Ta cũng chỉ đi thử xem, cuối cùng có được hay không cũng không thể bảo đảm.”
“Đa tạ đại phu nhân thành toàn, trông thần sắc người cũng không tốt lắm, mấy ngày nay người tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, chuyện của tỷ tỷ hãy giao cho ta cố gắng xử lý, ta nhất định sẽ làm cho nàng một lễ tang có thể nở mày nở mặt, để nàng ra đi được an tâm.” Được đại phu nhân cho phép, trong lòng nàng thập phần vui vẻ.
“Ân, ta có chút mệt mỏi.”
“Ta cáo từ trước đây.” Phượng Nhược Nhan để lại vòng cổ rồi rời đi, lúc rời đi bước chân đều trở nên thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, đối với lễ tang của Phượng Ly cũng càng để tâm, chủ động gánh vác tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn phát thư mời, hy vọng càng nhiều người đến đưa tiễn Phượng Ly.
Nghĩ đến đích nữ chi vị lập tức là của mình, nháy mắt trở nên thập phần vui vẻ, mà đại phu nhân cũng không phụ hi vọng của mọi người, đem chuyện của nàng kể rõ cho Phượng Thanh.
Mới đầu Phượng Thanh giận tím mặt, bây giờ Phượng Ly vừa mới chết, thây cốt chưa lạnh nàng liền tính kế với đích nữ chi vị, có điều đại phu nhân khuyên hắn một chút, lúc này mới làm hắn lửa giận biến mất, hành động này Phượng Thanh càng cảm thấy Phượng Nhược Nhan không hiểu chuyện, mà đại phu nhân chăm sóc.
Nhận được sự đồng ý của Phượng Thanh, nhị di nương cùng Phượng Nhược Nhan rất đỗi vui mừng, sôi nổi muốn đem việc này lập tức chứng thực, tìm người tới tính thời gian, khi nào tổ chức nghi thức đích nữ.
Ai biết vị tiên sinh nổi danh kia tính ra canh giờ thế nào mà Phượng Ly được đưa tang trước một canh giờ, hỉ sự cùng tang sự làm cùng nhau, Phượng Thanh vốn không đáp ứng, chuyện này truyền ra sẽ làm người bên ngoài nghĩ thế nào về Phượng gia hắn.
Nhưng Phượng Nhược Nhan cùng nhị di nương đã bị mụ mị đầu óc, hơn nữa trong lòng bất an, luôn muốn lập tức đem việc này chứng thực mới được.
Lại tìm đại phu nhân khẩn cầu các kiểu, đại phu nhân bất đắc dĩ phải đáp ứng hai người, Phượng Thanh cũng cảm giác được nàng bất đắc dĩ, không chịu nổi hai người này năn nỉ ỉ ôi, hơn nữa đại phu nhân nói lời hay ý đẹp, hắn cũng chỉ đành đáp ứng chuyện hoang đường như vậy.
Phượng gia vốn dĩ đã chết Phượng Ly khiến mọi người đều thập phần chấn kinh rồi, ồn ào vì vị đại tiểu thư này không đáng giá, bây giờ lại nghe nói đại tiểu thư còn không đưa tang, nhị tiểu thư chuẩn bị lên chức.
Trong nhất thời Phượng gia bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, hơn nữa còn có Phượng Ly ở sau thúc đẩy, việc này càng diễn càng lớn.
Phượng gia xảy ra chuyện như vậy, sớm đã kinh động đến hoàng tộc, việc này hoàng tộc cũng đã tham gia, ngay cả Dạ vương phủ giống như nước lặng kia cũng dấy lên hứng thú.
Nam nhân tà mị tay cầm một quyển sách, nghe Linh nhân bẩm báo xong, từ trong thư phòng ngẩng đầu, khoé miệng cười lớn,"Đúng vậy, đã có kịch hay để xem." Trong mắt lập loè ý vị không rõ.
Đông đảo ánh mắt đều dõi theo Phượng phủ, mong chờ ba ngày sau lúc đưa tang Phượng Ly cùng nghi thức lên ngôi đích nữ của Phượng Nhược Nhan, hỷ sự và tang sự cùng làm, sẽ có bao nhiêu hoang đường.
Phượng Ly với tư cách là người thúc đẩy, lúc này đang híp mắt ở trên boong tàu vui vẻ thoải mái tắm gội ánh mặt trời, con thuyền trên sóng Bích Thủy phiêu đãng, gió êm sóng lặng.
"Chủ tử, phía trước là Phượng Nhược Nhan cùng đại hoàng tử, chúng ta có cần tránh đi không." Thanh Nha dẫn đầu phát hiện mục tiêu, bây giờ Phượng gia đang chuẩn bị tang sự cho nàng, nếu để người khác phát hiện nàng còn sống, chẳng phải tất cả đều bị vạch trần sao?
"Nga?" Phượng Ly mở hai tròng mắt, con ngươi màu bạc lập loè thập phần lộng lẫy, hôm nay nàng đi ra ngoài trên mặt không có che đậy bất cứ gì, đây mới là nàng chân thật.
"Tránh đi." Nghĩ xong nàng vẫn là mắt không thấy tâm không phiền.
Thời tiết lúc này đã xảy ra biến hoá, mới vừa rồi trên trời phía xa đã nhiều mây đen hơn một chút, tựa hồ rất nhanh thôi sẽ đổ mưa.