Quân Vô Dạ đi thẳng đến chỗ nàng, mỗi một bước đi gần đều giống như là đi trên trái tim của Phượng Ly. Chủ yếu là người nam nhân này đã ăn sạch Phượng Ly.
Đã bị hắn khinh bạc mấy lần, Phượng Ly có bản năng phòng bị với hắn ta. Trên người còn mặc áo khoác của nam nhân, mùi thuốc đặc thù thuộc về hắn thỉnh thoảng sẽ bay đến chóp mũi của nàng.
Mặc quần áo của hắn giống như là bị hắn ôm vào ngực. Nam nhân cách nàng gần như vậy, Phượng Ly đã không có đường lui, thân thể dựa vào bên cạnh ao, bên trong ánh mắt bình tĩnh từ trước đến nay xuất hiện một tia bối rối.
Người kia đưa tay vuốt ve mặt của nàng, Phượng Ly theo bản năng trốn tránh, “Đừng ép bản vương trói buộc ngươi.” Không thể không nói, uy hϊếp của người này vẫn có tác dụng.
Phượng Ly nhớ tới trước đó, ở trong quan tài cơ thể đột nhiên không thể nhúc nhích, cho đến bây giờ nàng còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Không giống như độc mà giống như một sợi dây vô hình trói nàng lại.
Cũng không biết có phải uy hϊếp của hắn có tác dụng hay không, Phượng Ly thật sự không tiếp tục tránh né. Tay của Quân Vô Dạ dừng trên mí mắt của nàng, “Vẫn là màu bạc đẹp”. Hắn lẩm bẩm một tiếng.
Ngày đó ở trong nước, trong lúc vô tình nhìn thấy đôi mắt bạc của Phượng Ly, thật sự là ngạc nhiên như gặp thần tiên. Đôi mắt màu đen tuy đẹp, nhưng dù sao hắn cảm thấy thiết một chút linh khí.
Giống như màu bạc mới là thích hợp với nhan sắc của nàng nhất. Phượng Ly nhìn thấy thần sắc si mê trong đôi mắt của nam nhân. Một tên nam nhân si mê đôi mắt của nàng, nghĩ lại đã cảm thấy càng biếи ŧɦái.
Nhiệt độ của hắn thấp hơn rất nhiều so với người thường, tay đặt trên mí mắt của nàng có hơi lành lạnh, tăng thêm mùi thuốc ở trên người Quân Vô Dạ. Vị đạo này tuyệt đối không thể nào là trời sinh, hoặc là đeo túi thuốc.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y của nàng, Quân Vô Dạ hẳn là trường kỳ ngâm mình trong dược, hơn nữa không chỉ có một loại thuốc. Dù sao mùi thuốc thân thể của hắn tuyệt đối không phải là hương vị của một loại dược liệu mà là hỗn hợp của rất nhiều loại dược liệu hòa với nhau.
Vị Dạ Vương điện hạ này nhất định có bệnh, “Quân Vô Dạ, chúng ta làm một giao dịch, thế nào?” Đôi mắt của Phượng Ly chớp chớp, trên mặt cũng là vẻ cực kỳ chăm chú.
“A, ngươi muốn làm giao dịch với bản vương?” Phượng Ly luôn có thể làm cho hắn cảm thấy thú vị và mới mẻ.
“Không sai.”
“Nói nghe thử xem,” Quân Vô Dạ nhìn chằm chằm hai con mắt của nàng nói.
“Nếu ta không đoán sai, thân thể của ngươi hẳn là trúng độc. Ta có thể giải độc cho ngươi, nhưng ngươi phải hủy đi đánh cược trước đó của chúng ta, cho ta chiếc nhẫn. Ta cần linh lự, mà ngươi cần giải độc, chung ta theo nhu cầu, như thế nào?”
Phượng Ly nghĩ đến trước đó đã từng cá cược với hắn. Trong vòng ba tháng, mình tuyệt đối không thể chủ động tìm hắn ta, nếu không coi như thua, phải đông ý một điều kiện của hắn. Nhất định hắn phải nắm chắc phần thắng mới có thể đưa ra cá cược, cho nên Phượng Ly mới đưa ra điều kiện này.
“Nghe ra ngược thì công bằng, thế nhưng, độc của bản vương, ngươi trị không được.” Quân Vô Dạ cũng không phải xem thường nàng, trong lời nói có hơi bất đắc dĩ.
Nếu bàn về linh lực, có lẽ Phượng Ly còn không có chuyện thắng, nhưng muốn hành nghề y cứu người, từ trước đến giờ, nàng thật sự chưa gặp được người không trị được, “Dạ vương chắc chắn như vậy?” Có người nghi ngờ năng lực của nàng, với thầy thuốc mà nói là chuyện hoàn toàn không vui gì.
Quân Vô Dạ thấy được con ngươi của nàng lạnh đi mấy phần, nhếch miệng lên lộ ra vẻ dung: “A Ly, không phải ta xem thường y thuật của ngươi. Độc trên người ta, ngươi có lẽ có thể tra ra, chỉ có điều dược liệu để giải độc cũng không phải là đơn giản mà có được, nếu không bản vương đã sớm giải độc rồi.” Đây coi như là giải thích đi?
Phượng Ly lại là vẻ mặt không vui, “Dạ vương điện hạ, ta và ngươi không quen, làm phiền ngươi không cần gọi ta như vậy, ta sợ hãi.”
Dám như thế với Quân Vô Dạ, trên đời này cũng chỉ có một mình Phượng Ly. Người bên ngoài là ước gì lôi kéo làm quen với Quân Vô Dạ, nàng ngược lại tốt rồi, Quân Vô Dạ chủ động lôi kéo làm quen, nàng còn là dáng vẻ nhượng bộ lui.
“Tóm lại bản vương sẽ không đồng ý giao dịch, giao kèo của chúng ta tiếp tục.” Hắn hừ lạnh một tiếng, có chút không vui gì.
“Nếu đã tiếp tục giao kèo, vậy ngươi bắt ta bắt đến phủ Dạ vương làm gì. Đây là ngươi bắt ta đến, không được tính là ta chủ động tìm ngươi.”
“Đương nhiên không tính, Quân Vô Dạ ta cũng không phải là người không có chữ tín như thế. Bắt? Bản vương chẳng qua là mời khách mà thôi. Được rồi, tươi rửa sạch sẽ mùi máu trên người ngươi đi, bản vương ghét nhất mùi này.” Vẻ mặt Quân Vô Dạ ghét bỏ nói.
“Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai,” Còn chưa nói hết, Quân Vô Dạ soạt một cái, trực tiếp rút áo khoác trên người nàng mất, lộ ra trang phục vốn dĩ của nàng.
Phượng Ly che kín trước ngực, trợn mắt nhìn, “Bản vương không ngại tự mình tắm rửa cho ngươi, tốt nhất là mỗi một tấc da thịt trên người ngươi, trong ngoài, bản vương đều sẽ tắm sạch sẽ cho ngươi.” Giọng nói tà mị của Quân Vô Dạ truyền đến, trong lời nói đều là mập mờ quyến rũ.
Khí thế của Phượng Ly trong nháy mắt giảm đi hơn một nửa, “Ta, tự ta có thể rẳ, ngươi đi ra ngoài trước.” Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, không phải chỉ là tắm rửa à, có gì ghê gớm đâu.
“Lúc này mới ngoan.” Quân Vô Dạ thật sự nghe lời, rời khỏi bồn tắm.
Hắn vừa rời đi, Phượng Ly mới nhận ra toàn bộ không khí đều thoải mái rất nhiều. Nghĩ tới dáng vẻ không có tiền đồ của mình, khí thế dọa người bình thường của đi đâu rồi?
Ngửi ngửi trên người mình chỗ nào cũng mùi máu tươi, cái tên chết biếи ŧɦái này rõ ràng đang trêu trọc! Cho dù có mùi máu tươi thì có quan hệ gì với hắn, “Chờ ta đi ra nhất định phải chế tạo một loại độ cho ngươi, hạ độc thủ gϊếŧ ngươi, nhất định phải độc cho ngươi răng rơi đầy đất!”
Phượng Ly hoa mắt, hung hăng chửi mắng, có điều tay cũng bắt đầu động. Có lẽ nguyên nhân do đang ở trong nước, lòng của nàng từ từ trở nên yên lặng, bắt đầu ở trong nước bơi qua bơi lại.
Cái bể tắm này nói ra cũng coi như là rất lớn, đương nhiên không bơi lội được, “Hừ, bể tắm nhỏ như vậy, xoay người cũng phiền phức chết.” Nàng nhỏ giọng oán trách, cũng không biết tên biếи ŧɦái Quân Vô Dạ cái đưa nàng từ Phượng phủ khiêng đến nơi này tắm rửa cái gì.
Phượng Ly không biết câu nói kia của mình đã bị người hữu tâm nghe được. Một giây trước nàng còn đang than thở, một giây sau đã có một người toàn thân màu hồng xuất hiện trước mặt Quân Vô Dạ, lặp lại mỗi một lời nói của Phượng Ly một lần, ngay cả ngữ khí và giọng nói cũng giống nhau như đúc.
Ban đầu đều là mắng Quân Vô Dạ, linh người kia cũng chỉ tự thuật lại. Quân Vô Dạ nghe được nàng muốn hạ độc mình cũng không có tức giận, ngược lại giữa đôi lông mày tràn vẻ ôn nh. Cho tới bây giờ đều không có người nào dám nói hạ độc chết hắn, thật đáng yêu.
Nếu là Phượng Ly biết ý nghĩ của hắn vào giờ phút này, nhất định sẽ nói hắn thật biếи ŧɦái. Khi linh người thuật lại Phượng Ly ghét bỏ bể tắm lúc nhỏ, Quân Vô Dạ chống cằm bắt đầu suy nghĩ, bể tắm của mình có phải thật sự nhỏ như vậy hay.
Cũng không biết có phải bị câu nói này ảnh hưởng không, càng nghĩ càng thấy đến nhỏ, “Hắc Tử.” Hắn lạnh lùng kêu một tiếng.
Trong bóng tối xuất hiện một người, “Điện hạ.”
“Làm một cái bể tắm lớn gấp mười lần cái hiện tại.”
“Vâng.” Hắc Tử nhanh chóng lui xuống, chỉ có điều đã não bổ một câu, điện hạ à điện hạ, vậy thì không phải là bể tắm nữa, mà là hồ cá rồi!