Nam nhân này đến và đi như một cơn gió, nàng còn chưa hiểu hắn đến đây làm gì, đã bị hắn mang đi. Chỗ này lại còn là con đường hẻo lánh, dù cho nàng kêu khản giọng cũng sẽ không có người lại đây cứu nàng.
“Quân Vô Dạ, ngươi buông ta ra.” Trên đường nàng tay đấm chân đá, nhưng người nọ mình đồng da sắt, không ảnh hưởng gì, vấn đề là Quân Vô Dạ chắc chưa từng nữ nhân nào, hắn không ôm nàng theo kiểu công chúa. Mà khiêng giống như khiêng bao tải , Phượng Ly bị hắn vác lên vai, những thứ ăn vào ban ngày như muốn tuôn ra ngoài.
“Không bỏ!” Quân Vô Dạ nói rất chắc chắn.
Nữ nhân lớn mật này dám đánh hắn, vậy thì phải gánh chịu hậu quả, Phượng Ly thấy hắn ra khỏi Phượng phủ, hơn nữa còn đi theo hướng tới Dạ vương phủ, nàng không muốn tới đó lần nữa.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng có chút bất lực, hắn tại sao lại đến đây thế không biết.
Quân Vô Dạ lúc đầu chỉ muốn biết là ai gϊếŧ Linh nhân của hắn, nhưng sau khi ồn ào cùng Phượng Ly, hắn quyết định mang nữ nhân này về Dạ vương phủ, bảo bối tốt như vậy ai cũng không được đυ.ng đến.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Dạ vương phủ, Phượng Ly không biết đời trước có nợ nần gì hắn không, đời này mỗi lần gặp hắn là sẽ xảy ra chuyện xui xẻo.
Rõ ràng thời điểm nàng gặp người khác đều thuận buồm xuôi gió, chỉ có gặp mặt hắn là rơi vào bế tắc, Dạ vương phủ là tường đồng vách sắt, khó đối phó hơn Quân Vô Dạ, nàng một khi vào đó sẽ không bao giờ trốn thoát, bên trong vương phủ đều là Linh nhân.
Phượng Ly còn muốn giãy giụa lần cuối, dùng ngân châm đâm vào eo người nam nhân, Quân Vô Dạ nhíu mày, chỉ thoáng dùng một ít lực, ngân châm kia đã bị đánh bay ra ngoài, “Cô gái, chiêu này vô dụng với ta.”
“Quân Vô Dạ, ngươi buông ta ra, ta chóng mặt.” Nếu cứng không được thì nàng mềm.
“Sắp đến Dạ vương phủ rồi.” Người nọ thậm chí còn không quay đầu lại, không hề cảm thấy tư thế này có gì không ổn, trước kia hắn đi săn đều khiêng con mồi trở về như thế này, giống như Phượng Ly là con mồi hôm nay hắn săn được.
Nếu Phượng Ly biết trong lòng hắn so sánh mình với con mồi, có lẽ sẽ bị tức chết, Quân Vô Dạ thật đúng là mềm cứng không ăn, thời điểm nói chuyện cũng đã đến Dạ vương phủ, dưới trời mưa to nàng cũng không thấy rõ Linh nhân nhiều hay ít.
Lần trước đến đây vào buổi tối, nàng không thấy được bố trí trong Dạ vương phủ, hôm nay vừa thấy đã vô cùng sửng sốt. Vốn nghĩ rằng Phượng gia đã rất giàu có, ai ngờ, bây giờ vừa thấy Dạ vương phủ, thật giống như cách nhau một trời một vực.
Trước đây nàng chỉ cảm thấy bồn tắm của Quân Vô Dạ quá mức khoa trương, nhưng mà nghĩ đến người này mỗi ngày đều phải tắm gội, bể tắm xa hoa cũng không có gì đáng trách. Hôm nay sau khi nhìn toàn cảnh Dạ vương phủ, nàng mới hiểu được, thì ra xa hoa không chỉ có bể tắm, toàn bộ Dạ vương phủ giống như một ngọn núi vàng.
Lát đường đi là đá thủy tinh pha lê, một loại đá trong suốt, có chút giống pha lê, nhưng kết cấu tốt hơn pha lê. Ngay khi ánh mặt trời chiếu sáng, nó giống như những ngôi sao rải rác trên mặt đất, đẹp không sao tả xiết.
Nhà họ Quân phải giàu sang cỡ nào, không chỉ có sân, đá lót đường ở đâu cũng là thủy tinh pha lê, ở giữa còn kèm theo một vài viên đá màu sắc khác, tất cả đều có giá trị liên thành đấy!!
Còn có rất nhiều cỏ cây, toàn bộ đều là dược liệu quý hiếm, nàng vừa nhìn thấy nhà của Quân Vô Dạ xa hoa, xa hoa đến mức trong lòng nàng run rẩy, nơi này tuy không phải lâu đài, lại đẹp đẽ quý giá hơn lâu đài gấp mấy lần.
Bên trong tầm mắt xuất hiện một rừng đào đỏ, lưu ý, không phải rừng đào hồng nhạt, mà là rừng đào đỏ rực. Nhan sắc yêu dã thiếu chút nữa lóe mù mắt Phượng Ly, thật đúng là biếи ŧɦái, làm gì có nhà nào trồng rừng hoa đỏ rực như vầy.
Đặc biệt là lúc hai người đi ngang qua, nước mưa làm rơi không ít cánh hoa đào, kia giống như máu tươi nhuộm dần lên cánh hoa, Phượng Ly duỗi tay bắt được một cánh, lúc này mới phát hiện cánh hoa trong tay không đơn giản như vậy.
Cánh hoa ở trong tay nàng chỉ vài giây đã biến mất, nàng cảm thấy kì quái , “Đây là linh thụ?”
Loại cây này không phải cây đào thật, chỉ có ngoại hình giống cây đào. Vì vậy không lạ khi hoa linh có màu đỏ như máu, linh thụ, như tên gọi cho thấy, là cây ẩn chứa linh lực.
Binhc thường linh hoa đã rất đắt, nhưng đây là linh thụ, còn là một rừng, biếи ŧɦái này tạo ra nhiều linh thụ như vậy để làm gì?
“Nàng tinh mắt đó.” Khóe miệng Quân Vô Dạ cười khẽ, hai người lướt qua những cánh hoa, các cánh hoa này rơi trên mặt đất chưa được vài giây thì đã biến mất.
Nếu như linh lực không có bị người hấp thu, nó sẽ trực tiếp trở lại mặt đất thông qua những cánh hoa, tiếp tục vận chuyển cung cấp cho linh thụ. Theo thời gian, đất ở đây dồi dào linh khí, trong lòng Phượng Ly chấn động.
Hơn nữa, bên trong linh thụ có một trận pháp, người nào dám tự ý xông vào chỉ có một cái chết. Theo truyền thuyết, Quân Vô Dạ đã bị thương trong trận chiến mười năm trước, không còn linh lực.
Những năm gần đây từng thấy hắn ra khỏi phủ, nhưng xem người này tự do tự tại, bay tới bay lui như bây giờ, nào có dáng vẻ mất hết linh lực. Lấy bản lĩnh của người nam nhân này, sao lại tránh né nhiều năm như vậy, để mọi người tromg thiên hạ nghĩ hắn bệnh tật đầy người.
Quân Vô Dạ toàn thân trên dưới đều là bí ẩn, mà Dạ vương phủ này càng có nhiều bí mật, Phượng Ly bị hắn đưa tới bể tắm lần trước hắn tắm gội, đập vào mắt là một đống não thạch đỏ rất chói mắt.
Người này thích màu đỏ đến mức nào, để tất cả mọi thứ đều màu đỏ? “Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?”
“Gột rửa hết mùi máu tươi trên người ngươi, bổn vương rất ghét mùi đó.” Quân Vô Dạ không chút lưu tình ném nàng vào bên trong bồn tắm.
Vốn đã bị hắn khiêng đến nỗi đầu óc choáng váng, lần này Phượng Ly còn bị ném vào trong nước, người này rốt cuộc có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không?
“Ta như thế nào có liên quan gì đến ngươi.” Phượng Ly hừ lạnh, bản thân cùng hắn không có một chút quan hệ.
Quân Vô Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường kia, cao hứng vì gương mặt Phượng Li chỉ có một mình hắn thấy, không cao hứng vì cô gái này quá làm càn với mình, không chỉ đánh hắn, mà còn muốn ngỗ nghịch hắn.
Dù cho người trong thiên hạ sợ hãi Quỷ Y Môn, hắn lại không để vào mắt, “Có phải không? Đây thật đúng là sơ sót của bổn vương, bây giờ chúng ta liền thiết lập mối quan hệ thì sao?” Nói dứt lời hắn đã nhảy vào trong bồn tắm.
Nhìn nam nhân chỉ mặc một lớp áo đi tới hướng nàng, sắc đỏ quyến rũ, đặc biệt là khóe miệng kia hiện lên một nụ cười tà mị, theo bản năng, Phượng Ly lui về phía sau vài bước.