Biết người đặc biệt, dù có đâm vào tim cũng không chết, Phượng Ly lần này thông minh hơn, nàng không muốn mang sống của hắn mà chỉ định chỉnh hắn một chút, để hắn bớt kiêu ngạo lại.
Lấy ra chủy thủ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, Phượng Ly không để ý thấy ánh mắt hắn nhìn nàng có chút kỳ quái, dáng người của nàng rất tốt.
Có lồi có lõm, đẹp đẽ uyển chuyển tinh xảo, đặc biệt là da trắng như tuyết, toàn thân không chút tì vết, nội y này của nàng vốn là loại gom vào, làm cho bộ ngực càng thêm đầy đặn quyến rũ.
Huống hồ ở thời đại này trước nay không có nội y như vậy, nữ tử luôn mặc yếm, dù sao lúc ở hiện đại nàng đã quen mặc Bikini, Phượng Li không cảm thấy có gì không ổn.
“Dạ vương điện hạ, thực không khéo hôm nay ngươi rơi vào tay của ta, đây, ngươi lấy nhẫn giao cho ta, nếu không ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.” Âm thanh lạnh lẽo của nàng truyền vào bên trong đầu của Quân Vô Dạ, tuy rằng ở dưới nước nàng có thể nói chuyện bình thường như ở trên bờ, nhưng Phượng Ly không muốn ai biết được điều này.
Có đôi khi nó sẽ là quân bài cứu mạng của nàng, Quân Vô Dạ không phải là người ham nữ sắc,trước đây dù có nữ nhân lột sạch đứng trước mặt hắn hắn cũng không liếc một cái, nhưng hôm nay nhìn thấy lại là thân thể của Phượng Ly.
Trong lòng hắn như có ngọn núi lửa nhỏ sắp phun trào, biểu cảm của Quân Vô Dạ rất khác thường, giống như nghẹn gì đó, Phượng Ly cảm thấy hơi kỳ quái, người này đang bị quỷ bắt hồn?
“Quân Vô Dạ, nhẫn!” Nói xong nàng còn gõ đầu của Quân Vô Dạ.
Không ngờ rằng thân thể của nàng càng ngày càng gần hắn, Quân Vô Dạ càng trở nên choáng váng, khi nãy lúc nàng gõ đầu hắn, bộ ngực trong lúc vô tình quét qua da thịt hắn, “Nữ nhân, đây là nàng tự tìm.” Trong đầu nàng đột nhiên vang lên những lời này.
Giây tiếp theo nàng còn chưa kịp có phản ứng, chỉ nghe thấy vài tiếng loảng xoảng, những dây xích tay chân trên người Quân Vô Dạ đã bị hắn chặt đứt.
Có cánh tay cứng như sắt ôm nàng từ bên hông, nàng trực tiếp bị hắn ôm trong ngực, ngay lúc hắn ôm nàng nàng đã biết mình không có cách nào trốn thoát, cơ hội trốn đi từ trong tay hắn bằng không.
Hắn ôm nàng ngoi lên khỏi nước, thân thể của nàng bị hắn đặt lên trên ngọn núi giả, “Quân Vô Dạ, ngươi là đồ biếи ŧɦái, mau buông tay.”
“Nữ nhân, là nàng trêu chọc ta trước.” vừa nói hắn vừa ngấu ngiến đôi môi đỏ của nàng, giống như gió bão muốn đem nàng hút vào trong.
Nàng đã biết mỗi lần gặp người nam nhân này sẽ không xảy ra chuyện gì tốt, độc dùng cũng không hiệu quả, dao cũng thử qua, bây giờ ngay cả trận pháp cũng không trói được hắn, chỉ có thể ở bên người Quân Vô Dạ, Phượng Ly cảm thấy tuyệt vọng!
Người nam nhân này giống như tường đồng vách sắt, không có bất cứ nhược điểm gì, bây giờ đừng nói là lấy nhẫn về, ngay cả bản thân nàng còn không có đường thoát. Trước khi đến đây, lúc ở trong phủ nhớ đến gương mặt này quấy nhiễu giấc mơ của hắn, bây giờ nhìn thấy người phụ nữ này ở trong vòng tay của mình, ngón tay củaQuân Vô Dạ đang chạm vào làn da tinh tế ở eo của nàng.
Sự mềm mại của người con gái trong ngực chạm nhẹ nhàng chạm vào hắn, tuy rằng trước đó hai người đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng khi đó cách da thịt, hắn lần đầu tiên biết thì ra nữ nhân mềm mại như vậy, giống như kẹo bông.
Dần dần, trong lòng hắn muốn càng nhiều hơn nữa, lần trước cô trốn thoát được do đầu hai người đập vào nhau, lúc này chưa kịp đập đã bị người nam nhân này phát hiện mục đích của nàng.
Phượng Ly không ngừng kêu khổ, chỉ đành hung hăng cắn môi nam nhân, mỗi lần gặp mặt đều phải nhìn thấy máu, mùi máu tươi lan tỏa trong miệng hai người, Quân Vô Dạ lúc này mới nhớ tới một chuyện, chủ động buông lỏng nàng ra.
“Bị thương ở chỗ nào?” Nam nhân bắt đầu nhìn khắp người nàng, thiếu chút nữa hắn quên mất việc chính.
“Bị thương chỗ nào là sao?” Lời này làm Phượng Ly bối rối, người này có bệnh sao, câu đầu tiên mở miệng nói lại là hỏi mình bị thương chỗ nào, hắn cảm thấy mình có dễ dàng bị thương như vậy à?
“Ta hỏi nàng bị thương chỗ nào, là người nào dám ra tay với nàng, bổn vương sẽ ra tay giải quyết hắn giúp nàng.” Quân Vô Dạ nhớ đến quần áo nàng đầy vết máu, tức giận trong lòng tăng lên, nữ nhân này chỉ có mình hắn được khi dễ, người nào dám động tới nàng sẽ phải chết!
Thấy nàng không nói lời nào, hắn liền tự mình bắt đầu tìm kiếm vết thương trên người nàng, áo trên bị kéo xuống, người nàng bây giờ bị nhìn không sót chỗ nào, nhìn ánh mắt đánh giá của hắn, Phượng Ly nhớ lại tất cả những gì hắn làm với nàng trước đây.
Lúc trước là khinh bạc nàng, vậy mà bây giờ càng thêm làm càn, “Đăng đồ tử!” Bất cứ nữ nhân nào bị một người nam nhân nhìn thấy đều sẽ không vui, theo bản năng tát một cái lên mặt hắn.
Quân Vô Dạ đang tìm xem vết thương của nàng ở đâu, cái tát này làm hắn đơ người, từ nhỏ đến lớn nữ nhân này là người đầu tiên dám đánh hắn, “Nàng đánh ta?” Hắn không thể tin được, nhìn Phượng Ly.
Phượng Ly thấy mình dùng sức quá mạnh làm lòng bàn tay đỏ lên, nàng cũng sững sờ, nàng vừa mới đánh người quái vật này?
“Như ngươi thấy.” Tuy rằng trong lòng hơi lo lắng, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại, là do nam nhân này không quy củ trước.
Ánh mắt của Quân Vô Dạ nhìn nàng chằm chằm giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng cùng người nam nhân này giao thủ không phải chỉ một hai lần, nàng biết hắn đáng sợ như thế nào.
“Nàng có gan đánh thì phải có lá gan thừa nhận sự tức giận của bổn vương, giờ khoan nói chuyện này, cuối cùng là ai làm nàng bị thương?”
“Ngươi có tật xấu gì à, ta bị thương khi nào?”
“Quần áo kia của nàng……” Hắn nhắc tới chuyện này, Phượng Ly hiểu ra là hắn thấy quần áo mình dính máu, cho rằng mình bị thương.
“Là máu của người khác, cho nên ngươi nghĩ rằng ta bị thương, vậy nên lao xuống nước đuổi theo ta?” Nàng đột nhiên cảm thấy mình đa hiểu lầm gì đó.
“Không lẽ nàng cho rằng chơi dưới trời mưa to rất vui?” Nam nhân hừ lạnh một tiếng, Phượng Ly không quên tư liệu của người này, hắn rất thích sạch sẽ, vậy nên nàng mới cho rằng trốn trong nước hắn sẽ không theo được.
Nàng vẫn quá xem thường hắn, Quân Vô Dạ đột nhiên siết chặt cánh tay bên hông nàng, “Là máu của ai?” Có thể dính nhiều như vậy, chắc chắn tiếp xúc rất gần với nàng, “Nam nhân hay là nữ nhân?”
Nghĩ đến nếu có người nam nhân nào gàn nàng như vậy, Quân Vô Dạ cảm thấy như đồ vật của mình bị cướp đi, “Là nam hay nữ cũng không liên quan đến ngươi, Quân Vô Dạ, chỗ này là Phượng gia ta, buông ta ra.” Trên người nàng chỉ mặc nội y, bị hắn gắt gao giam trong ngực, ánh mắt nam nhân này làm nàng cảm thấy rất không thoải mái.
“Phượng gia? A…… Dù sao sớm muộn gì nàng đều phải theo họ của bổ vương.” Hắn cười lạnh, cởϊ áσ ngoài của mình mặc vào trên người nàng, đem nàng bọc kín mít, lúc này mới một tay khiêng nàng đi.
“Quân Vô Dạ, ngươi kẻ điên này, ngươi khiêng ta làm gì?” Phượng Li giãy giụa trên vai hắn.