Phượng Thanh không hề nhớ ra ai ngoài Đại phu nhân, dù cho trước mặt từng là đứa con gái hắn thích nhất, hắn cũng không có cảm giác gì, “Được, ta đã biết.” Tối hôm qua mới bị thương ở đầu, dù cho bây giờ tỉnh lại, hắn vẫn còn hơi mệt.
“Cha, con là Vũ nhi.”
“Con là U nhi.” Hai người này là con gái của Tam di nương, giống như sinh đôi, ở đâu có Phương Nhã Vũ ở đó có Phượng Nhã U.
“Cha, ta là Vũ nhi, nếu người đã quên con, thì bây giờ con nhắc lại lần nữa, sau này người sẽ nhớ ra con.” Phượng Nhã Vũ sôi nổi nói, nàng ấy là con gái của Tứ di nương, Tứ di nương giống Đại phu nhân nhất, vì vậy đôi mắt này của nàng ấy cực kỳ giống đại phu nhân, hơn nữa còn khá linh động, từ ánh mắt đầu tiên Phượng Thanh đã thích nàng ấy.
“Đây đã đầy đủ người trong nhà rồi sao?” Phượng Thanh hỏi, dù sao cũng là người một nhà, cho dù hắn đã quên mất, sau này cũng sẽ sinh hoạt cùng nhau, bây giờ cần nhớ hết mọi người.
“Không, còn một vị Thất thiếu gia, trời sinh thân thể yếu đuối, chưa từng đi ra ngoài.” Đại phu nhân nhắc nhở, số phận của đứa bé ấy cũng không tốt hơn Phượng Ly bao nhiêu.
Mẹ đẻ của hắn là một nô tì rửa chân, năm đó Phượng Thanh uống say rượu nhầm nàng ta thành Đại phu nhân, sau một đêm thì có đứa nhỏ này, nhưng nô tì rửa chân kia khi sinh Thất thiếu gia đã chết.
Phượng Thanh cảm thấy chuyện này thật hổ thẹn, thái độ đối với đứa bé kia cũng là mặc cho tự sinh tự diệt, chưa từng hỏi thăm hắn. Ngay cả tên cũng không đặt cho hắn, bởi vì hắn đứng thứ bảy, trong phủ đều gọi hắn là Phượng Thất.
Lại nói, có rất ít người đi thăm hắn, theo thời gian, họ thậm chí còn quên mất hắn trông như thế nào, Phượng Thanh cũng không nói thêm gì, “Vậy chờ hắn khỏe hơn rồi đến gặp ta.” Dẫu sao bây giờ hắn chỉ quan tâm Phượng Ly và Đại phu nhân, đối với những đứa con khác đều không quan tâm lắm.
“Được rồi, ta mệt mỏi, hôm nay vậy thôi, Lam Lam ở lại, các ngươi về trước đi.” Phượng Thanh vừa mới gặp một chút đã bắt đầu đuổi đám người này đi, đây là hiện tượng tốt đối với Phượng Ly.
Tam di nương hiển nhiên còn có chuyện muốn nói, lại bị Nhị di nương kéo đi, ở thời điểm này nói nhiều sẽ khiến Phượng Thanh cảm thấy khó chịu. Hắn không còn nhớ rõ ai, cho thấy tất cả công sức gầy dựng trước đây đều sập đổ, cần xây dựng lại.
Mà Phượng Thanh chỉ nhớ rõ một mình Đại phu nhân, đối với các nàng đây là điều tệ nhất, nếu muốn khôi phục lại lòng tin của Phượng Thanh chỉ sợ không phải chuyện đơn giản.
Phượng Ly nhìn dáng vẻ mọi người ủ rũ cụp đuôi, đôi môi đỏ mọng dưới khăn nhếch lên cười nghiền ngẫm, trò chơi một lần nữa bắt đầu, bây giờ Đại phu nhân đang nắm thẻ bài tốt, đám người mốc meo này sẽ sớm bị loại trừ.
“Phượng Ly, có phải ngươi động tay động chân trong thuốc nên phụ thân mới trở thành như vậy?” Phượng Nhược Nhan bước tới chặn đường Phượng Ly, nàng ta cảm thấy người này có chút kỳ quái, không đơn giản như một người bình thường.
“Dược kia là Quỷ Y Môn chủ đưa cho ta, muội muội nghi ngờ ta hay là nghi ngờ môn chủ?”
“Ta…… Ta chỉ lo lắng ngươi đưa sai dược dẫn đến phụ thân bị mất trí nhớ thôi.”
Phượng Ly lười biếng cười, trước đó nàng không nghĩ tới chiêu này, lần này hoàn toàn do đánh bậy đánh bạ. “Ta cũng chỉ có một lọ như vậy, bên trong là dược mà lão tiền bối cho ta, muội muội nếu cảm thấy sai thuốc, không bằng ngươi cùng ta đi tìm lão tiền bối kia hỏi xem có chuyện gì xảy ra.” Nói xong nàng kéo tay Phượng Nhược Nhan để đi.
Vừa nghe nói là đi tìm Quỷ Y Môn chủ, Phượng Nhược Nhan lập tức sợ xanh mặt, nàng ta điên mới đi tìm người nọ, nếu nàng ta đi thật chỉ sợ không ra nổi khách điếm, “Tỷ tỷ hiểu lầm, ta không có ý hoài nghi ngươi, ta chỉ hỏi một chút thôi.”
“Vậy à, ta còn tưởng rằng muội muội đang hoài nghi ta, à sẵn dịp, không phải trước đây muội muội muốn biết lão tiền bối dạy ta ván cờ gì sao, lúc này muội muội có rảnh không?”
Phượng Nhược Nhan gật đầu liên tục : “Ta rảnh ta rảnh, bây giờ ngươi dạy ta đi.”
“Được.” Nói xong hai người cùng đi, Phượng Nhã Nhan còn rất thân thiện đưa nàng tới sân của mình, pha trà và làm điểm tâm tiếp đón Phượng Ly, Phượng Ly nhìn lướt qua sân vốn thuộc về mình này, lại bị Phượng Nhược Nhan chiếm giữ, cục tức này nàng nên làm thế nào đây?
Còn lại đám người không biết xảy ra chuyện gì, đều tản ra, Nhị di nương hung ác nhìn cánh cửa trước mặt, gương mặt Đại phu nhân vậy mà lại tốt hơn! Trở nên rất trẻ, năm tháng không lưu lại một chút dấu vết nào trên khuôn mặt bà, điều này làm cho bà ta rất khó hiểu.
Thanh Lam, đây là con đường do chính ngươi lựa chọn, nếu cả đời ngươi ở trong rừng trúc nhỏ kia ta sẽ cho ngươi con đường sống, nhưng mà bây giờ ngươi một lòng tìm chết, hừ.
Mây trên trời u ám, giống như lòng người trên dưới Phượng phủ đang không yên, một trận mưa lớn sắp ập đến.
“Muội muội, ngươi học được rồi sao? Dù sao tư chất của ta ngu dốt, không hiểu lão tiền bối dạy ta cái này là có ý gì.” Phượng Ly vẻ mặt uể oải.
Phượng Nhược Nhan hai mắt tỏa ánh sáng, “Đây hóa ra là ván cờ Khúc Cửu Đài đã thất truyền từ lâu!!!” Cả người nàng ta rất kích động, dù sao năm nào cũng tổ chức thi cờ vua, nếu nàng dùng ván cờ này để tham gia thi đấu, tất nhiên sẽ sáng mù mắt mọi người.
“Nó là cái gì?” Phượng Ly giả vờ không rõ.
“Chờ muội muội rảnh sẽ giải thích cho tỷ tỷ nghe, sắc trời không còn sớm, tỷ tỷ đi về trước đi.” Sao mà Phượng Nhược Nhan đem chuyện quan trọng này nói cho Phượng Ly nghe được, vội vàng qua cầu rút ván đem nàng đuổi đi.
Phượng Ly nghi ngờ rời đi, chẳng qua dưới khăn che mặt hạ đã sớm tràn ngập ý cười, đúng là trận cờ thất truyền, nhưng không phải ván cờ Khúc Cửu Đài mà Phượng Nhược Nhan nói, mà đây là một ván cờ chết, tên là Trận Đoạn Hồn.
Nàng chỉ dạy Phượng Nhược Nhan một phần, Phượng Nhược Nhan nếu mỗi ngày nghiên cứu, tám chín phần mười sẽ bị ván cờ ảnh hưởng, lâu dài sẽ ảnh hưởng tới đầu óc, nàng ta cũng sẽ phát điên.
Nàng không cần tốn một binh một tốt nào, chỉ dùng một cái ván cờ liền đã đem Phượng Nhược Nhan bắt vào trong tay.
Vào lúc này, Dạ vương phủ.
Trên chiếc giường mềm mại ngọc bích đỏ thẫm, có một người đang nằm, gương mặt mị hoặc chúng sinh kia không người con gái nào có thể cự tuyệt, hai mắt hơi mở, một bóng đen dần hiện ra, đem tất cả chuyện đã xảy ra ở Phượng phủ một năm một mười báo cáo rõ ràng.
Đôi môi đỏ mọng khát máu của nam nhân khẽ gợi lên: “Không hổ là nữ nhân ta coi trọng, tiếp tục theo dõi.”
“Vâng, chủ tử.” Bóng đen nháy mắt biến mất trong bóng tối.
Nhìn thấy bên ngoài trời mưa to, hắn rất nhớ đêm đó dưới cây đại thụ, thì ra tư vị nữ nhân tốt như vậy, nhớ đến nàng tromg lòng như bị mèo cào qua.
“Tiểu miêu nhi, bổn vương nhớ ngươi.” Giọng nam trầm thấp vang lên trong đêm đen , vài phần tà mị, vài phần say lòng người.