Phượng Như U chẳng qua là mỗi ngày đến đây nhìn Phượng Thanh. Bàn về việc phải làm thật sự là cái gì cũng không làm. Phượng Như Nhan tốt xấu còn vì đan dược mà bôn tẩu, cho nên một câu nói kia của Phượng Ly đã hoàn toàn chặn lại Phượng Như U.
Có điều vừa nghe đến Phượng Ly lại còn nói mình đang tìm giải dược, Phượng Như U đã cảm thấy là giống như viển vông, lại tiếp tục mỉm cười giễu cợt: “Tỷ nói tỷ đang tìm thuốc giải, vậy thuốc giải đâu? Phượng Ly tỷ tỷ, tỷ cũng không nên chỉ nói mạnh miệng, cẩn thận gió thổi bay lưỡi. Bên trong thành, toàn bộ đều không có đan dược phẩm cấp cao như vậy, chỉ bằng tỷ làm sao có thể tìm được thuốc giải.”
Nếu như nói Phượng Như Nhan tìm thuốc giải kia còn có hơi đáng tin cậy. Ở trong lòng của các nàng, tồn tại của Phượng Ly giống như một đứa ngốc. Phượng Ly thấy được sự khinh miệt trong mắt nàng ta cũng không tức giận, “Ngũ muội muội sao có thể nói ta như thế. Nếu như ta tìm được thuốc giải thì tính sao đây?”
“Nếu là tỷ có thể tìm ra được thuốc giải, ta sẽ......”
“Ngũ muội, đủ rồi, cứu cha quan trọng.” Phượng Như Nhan lên tiếng ngăn cả. Ở giữa cũng chỉ có Nhị di nương và Phượng Như Nhan biết, thuốc giải đang ở trong tay Phượng Ly. Dù sinh long chán ghét với Phượng Như U không biết tiến lùi này, nhưng so sánh với Phượng Ly, nàng tình nguyện lựa chọn giúp Phượng Như U.
“Nhị tỷ, không sao, ngược lại muội thật muốn xem Phượng Ly tỷ tỷ như thế nào lấy ra được thuốc giải.” Phượng Như U quả nhiên là không biết tốt xấu, làm lơ ám chỉ của Phượng Như Nhan.
Phượng Như U không nghe khuyên bảo, nàng ta cũng không muốn để ý tới, ngược lại là Phượng Ly có chút cảm thấy hứng thú, “Muội sẽ thế nào?”
“Muội sẽ để tỷ đánh lưỡi mười lần, có điều, Phượng Ly tỷ tỷ, nếu tỷ không lấy ra được thuốc giải, phải để cho muội đánh mười lần, như thế nào?” Phượng Như U tự cho mình một điều kiện chắc thắng. Phượng Ly vừa mới trở về, nàng ta làm như vậy chẳng qua chỉ là muốn phủ đầu ra oai, để sau này Phượng Ly ngoan một chút.
Ai biết Phượng Ly vui vẻ đồng ý. Mặc dù mọi người đều cảm thấy ván cược có hơi hoang đường, có điều có ai lại có thể tin rằng Phượng Ly thật sự có thể lấy ra được thuốc giải chứ? Phượng Ly kiểm tra tình trạng cơ thể Phượng Thanh, lúc này mới từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một cái bình sứ xinh đẹp.
Lấy một viên đan dược cửu phẩm từ bên trong lấy ra, thời điểm khẽ đảo ở trong lòng bàn tay của nàng, mọi người đều bị mùi thơm phát tán của đan dược ra làm choáng váng. Nàng ta thật sự có thuốc giải, ở đây không có ai từng thấy qua đan dược cửu phẩm.
“Trời ạ, đây chính là đan dược cửu phẩm? Nhìn màu sắc này, độ mượt mà này, nhan sắc này.....” Còn có mùi thơm kéo dài không tiêu tan. Thời điểm mà viên đan dược kia vừa lấy ra, không có bất kỳ kẻ nào nghi ngờ đây là giả.
Sau khi cẩn thận cho Phượng Thanh uông sau, thời gian ông ta tỉnh lại không sai biệt lắm còn cách một nén nhang, Phượng Ly vỗ vỗ tay xoay người lại, “Ngũ muội muội, muội mới nói hình như ta không có khả năng có thuốc giải, hiện tại muội giải thích thế nào đây?”
“Ta, ta......”
“Muội mới nói nếu ta có thuốc giải, sẽ cho ta đánh lưỡi muội mười lần, đúng không?” Phượng Ly lười nghe nàng ta giải thích, nói thẳng ra, còn bổ sung một câu, “Tất cả mọi người có thể làm chứng.”
Lời đều đã nói ra khỏi miệng, Phượng Như U đành phải nhận thua, “Đánh liền đánh, chẳng lẽ muội sẽ sợ chắc?” Nói rồi nàng thật sự vươn đầu lưỡi ra, nghĩ thầm Phượng Ly dù thế nào cũng sẽ không quá mức dùng sức.
Đương nhiên nàng ta nghĩ như vậy là không hiểu rõ Phượng Ly. Phượng Ly không chỉ muốn đánh, còn tìm một cái bắc vò bên cạnh tới, chỉ dùng tay làm sao sẽ đau chứ? Phượng Như U vốn cho là nàng làm dáng một chút là được, ai biết Phượng Ly thế mà cầm bắc vò đến, cái đó co dãn lớn thế nào chứ.
Sắc mặt thay đổi, “Phượng Ly, ngươi làm cái gì vậy?”
“Đánh đầu lưỡi nha, nếu dùng tay chẳng phải sẽ dính nước miếng của muội, ta chán ghét dinh dính. Hơn nữa mới rồi Ngũ muội muội, muội thế nhưng chỉ nói ta đánh là được, cũng không quy định dùng cái gì đánh, đúng chứ? Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ.” Nàng ý đồ thuyết phục Phượng Như U thả lỏng cảnh giác.
Phượng Như U nghe nàng nói cũng tin là thật. Nghĩ nàng ta nhất định sẽ không ra tay nặng, liền đưa đầu lưỡi ra ngoài. Khóe miệng Phượng Ly dưới khăn che mặt lặng yên nâng lên, chậm rãi kéo bắc vò.
Đường cong càng lúc càng lớn, ngay cả trong lòng Phượng Như U cũng không nắm chắc, đành phải mặc niệm ở trong lòng, nàng ta chắc sẽ không dùng quá sức chứ? Còn đang nghĩ như thế, bên tai chỉ nghe “ba!” một tiếng vang thật lớn, một giây sau chính là tiếng thét chói tai của Phượng Như.
“A!! Phượng Ly, ngươi thế mà ra tay nặng như vậy.” Phượng Như U nhất thời không kìm được nước mắt, soạt một cái đã rơi xuống.
“Thật sự xin lỗi, ta cũng là lần đầu dùng còn không cường độ cái bắc vò này. Ngũ muội muội, đánh đau muội rồi, vậy ta bỏ một nửa, lại đánh muội bốn cái được hay không?” Phượng Ly giả vờ là dáng vẻ như không phải cố ý.
Tam di nương cũng có chút nhìn không được, “Còn đánh cái gì đánh, lần này chẳng lẽ còn chưa đủ?”
“Gần đây ta nghe được người khác nói một câu, nói là phải làm, lời đã nói ra, chúng ta đều phải phụ trách nói lời nói của mình, muội muội, ta chỉ đánh muội bốn cái.” Giọng điệu của nàng nửa là dụ dỗ nói.
Cái thứ hai, thứ ba quả nhiên lực đạo đều rất bình thường, còn nguyên nhân lần đầu nàng đánh cho quá nặng, hiện tại đầu lưỡi Phượng Như U đều đã sưng lên, cảm giác đau cũng giảm bớt rất nhiều, mọi người cũng đều coi như thế là xong rồi.
Thời điểm cái thứ tư, Phượng Ly lại kéo một độ cong lớn nhất, còn nặng hơn lần đầu tiên. Tiếng thét chói tai lần nữa vang lên, Phượng Như U khóc càng lợi hại hơn, “Ngươi là cố ý, ta liều mạng với ngươi, ngươi đồ tiện nhân này!!!” Hiện tại mỗi lần nói một câu, ngay cả hô hấp một chút, đầu lưỡi đều đau hết cả.
Phượng Ly nghe được lời nói của nàng ta vẫn không sạch sẽ như thế, hối hận lực đạo mình mới dùng vẫn là nhẹ. Xem ra nữ nhân này còn không học được giáo huấn. Những người khác cũng vui vẻ xem trò hay, cho nên cơ bản cũng không có người đến kéo Phượng Như U.
Phượng Như U đã tức đến cực hạn, cầm bình hoa bên cạnh liền muốn đập đến trên đầu Phượng Ly. Dù Phượng Ly không có linh lực, có điều những năm nay đã huấn luyện thân thể vô cùng nhanh nhẹn, tự nhiên có cách bảo vệ riêng của mình.
Nàng giả vờ là dáng vẻ sợ hãi trốn tránh khắp nơi, Đại phu nhân muốn đến kéo lại, lại bị Tam di nương ngăn lại. Làm thương nữ nhi của bà ta, làm sao bà ta cũng phải để Phượng Ly trả một cái giá. Phượng Như Nhan và Nhị di nương thì là hy vọng mượn tay Phượng Như U hủy mặt Phượng Ly.
Hiện tại đang lúc nổi nóng nếu như nện một hoa bình xuống khẳng định đập vỡ nàng ta. Phượng Như Nhan trên đường tìm cớ đều không có gì để Phượng Ly gỡ mạng che mặt xuống. Mặc kệ có phải là mỹ nhân hay không, trước tiên hủy đi mới là cách ngăn chặn hậu hoạn.
Phượng Ly giống như là chim nhỏ sợ hãi chạy loạn ở trong phòng. Phượng Như U nắm được một cơ hội tốt, đập thẳng lên đầu Phượng Ly, “Đi chết đi!”
Ai biết Phượng Ly lại nhẹ nhàng khẽ cong eo, “Xảy ra......” Phượng Thanh mới vừa tỉnh dậy ngay ngắn, chuẩn bị hỏi mọi người xảy ra chuyện gì. Ai biết một chiếc bình hoa chạm mặt, ầm một tiếng nện lên đầu, người vừa mới tỉnh lại một chút bị nện cho hôn mê bất tỉnh.
“Cha!!!”
“Lão gia!!!”