Dựa theo vai vế của hai người mà nói, Phượng Ly ra đời trước nàng ta nên nàng là tỷ tỷ, nhưng mà nàng ta sẽ cam lòng sao? Rõ ràng hôm nay đến để bắt lỗi, “Xưng hô không quan trọng, ngươi là họa tinh, sẽ mang đến tai họa cho Phượng phủ của chúng ta, nếu vẫn để ngươi ở Phượng phủ sẽ còn phát sinh thêm nhiều tai họa.”
Nàng ta nhanh chóng dời đề tài, suýt nữa đã bị nữ nhân này đánh lạc hướng, Phượng Ly cũng không nổi nóng, “Cho nên muội muội muốn ta làm như thế nào?”
“Nếu ngươi nguyện ý rời khỏi Phượng phủ, và chắc chắn vĩnh viễn không trở về, vậy ta cũng không cần ra tay, kẻ làm muội muội này sẽ cho tỷ một ít tiền, đảm bảo đủ cho tỷ sau này có cơm ăn áo mặc, tỷ tỷ cảm thấy như thế nào?” Nghe Phượng Ly hỏi nàng như vậy, trong lòng nàng ta cho rằng Phượng Ly sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cũng thả lỏng hơn nhiều.
Chỉ cần Phượng Ly vừa đi, mình có thể tiếp tục kê cao gối mà ngủ, nàng chỉ cần còn ở Phượng phủ một ngày, khó chắc rằng sẽ không phát sinh chuyện gì, Phượng Nhược Nhan có tầm nhìn xa, đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện này.
“À, muội muội muốn ta rời đi, vậy ta đây nên đi đâu?”
“Đi nơi nào cũng được, chỉ cần không ở Phượng phủ, ngươi đã là con gái của Phượng phủ, nên làm gì đó cho Phượng phủ, chỉ khi ngươi rời đi, trong phủ mới có thể yên bình, ngày ngươi trở về phụ thân liền bị trọng thương, ngươi không phải sao chổi thì là cái gì?” Phượng Nhược Nhan nhẫn tâm nói.
“Muội muội, ngày ấy ta trở về phụ thân bị thương là thật, nhưng ngươi có bằng chứng gì nói phụ thân bị thương có quan hệ với ta? Ta nghe người khác nói phụ thân bị thương do thích khách đâm, muội muội vì Phượng phủ suy nghĩ như vậy, sao không đi truy tìm thích khách, ngược lại đi trách tội ta, trừ phi muội muội lấy ra chứng cứ chứng minh là ta có quan hệ trực tiếp, nếu không ta sẽ không rời đi, kẻo làm người trong thiên hạ cho rằng có quan hệ với ta.”
Phượng Nhược Nhan trước đó còn tưởng rằng Phượng Ly định rời đi, hiện tại nghe nàng nói như vậy, sắc mặt thay đổi,vẻ mặt dữ tợn nói: “Xem ra ngươi thật sự không định rời đi, vậy đừng trách ta ra tay, người đâu, đem nàng trói lại ném ra khỏi Phượng phủ.”
“Tuân lệnh.” Quản gia cân nhắc một chút, vẫn quyết định nghe theo lời Nhị tiểu thư, dẫu sao ở trong phủ Phượng Ly không có địa vị gì.
Mấy người cầm dây thừng định trói Phượng Ly, một bàn tay ngăn ở trước mặt bọn họ, “Từ từ……”
“Tỷ tỷ còn muốn nói gì?” Phượng Nhược Nhan khinh thường nhìn nàng.
“Ta chỉ là muốn nói với muội muội một câu, ngươi sẽ không hối hận chứ?” Ánh mắt Phượng Ly đột nhiên trở nên sâu thẳm, cũng không tức giận khi bị người đuổi, ngược lại làm Phương Nhược Nhan có chút sợ hãi.
Nhìn người con gái trước mặt che kín mặt , từ lúc nàng trở lại Phượng phủ chưa có ai nhìn thấy nhan sắc của nàng, nữ nhân mười tám năm sống dưới nước không ăn không uống này, không giống người bình thường.
Phượng Nhược Nhan không biết nàng vì sao tự tin hỏi như vậy, tuy rằng trong lòng có chút thất thần, nhưng mà mau chóng bình thường lại, nàng không nơi nương tựa sao có thể gây ra sóng gió gì, “Hối hận? Ta là vì tốt cho Phượng phủ, tỷ tỷ thật đúng là buồn cười, vậy tại sao ta lại hối hận?” Trong lòng nàng còn ước gì Phượng Ly rời khỏi.
“Muội muội hôm nay đuổi ta rời đi vì mục đích gì thì chính ngươi biết, ta thế đơn lực mỏng, ngươi muốn đuổi ta cũng được, có điều ta dám đánh cược ngươi sẽ cầu xin ta trở về trong tương lai, chỉ mong đến lúc đó muội muội sẽ không hối hận về những việc đã làm hôm nay.” Dứt lời Phượng Ly liền xoay người rời đi.
Phượng phủ, nàng chưa bao giờ xem trọng!
Phượng Ly rời đi sảng khoái như vậy làm Phượng Nhược Nhan ngây ngẩn cả người, vì sao nàng rời đi vốn là chuyện tốt, nhưng tim nàng lại đập bất thường, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Diệp Hà cũng nghe được hai người nói chuyện, chạy nhanh ra cửa ngăn cản Phượng Ly, “Đại tiểu thư, người không thể đi, ta đã báo phu nhân trở về, nếu bỏ đi thì phu nhân phải làm sao bây giờ đây, bà ấy đợi nhiều năm như vậy mới chờ được người trở về, nay người lại đi phu nhân sẽ khổ sở lắm.”
Phượng Ly nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay của Diệp Hà, “Diệp Hà cô cô, lúc không có ta ở đây mong ngươi chiếu cố tốt mẫu thân, nếu Phượng phủ đã không chứa ta, ta nên rời đi thôi.”
“Nhưng mà tiểu thư, người muốn đi đâu, người ở chỗ này không ai thân thích, người có thể đi đâu đây?” Diệp Hà lo lắng nói.
“Đi đâu cũng tốt, Diệp Hà cô cô yên tâm, ta sẽ không sao đâu.” Phượng Ly không thể bại lộ thân phận của mình, cho nên không tiện nói rõ.
“Tiểu thư, đây là túi tiền lần trước ta nhặt được, người cầm tiêu trên đường, an toàn là trên hết, phu nhân nhất định sẽ nghĩ cách đưa người trở về.” Diệp Hà nói liền đem túi tiền nhét vòng trong tay nàng.
Phượng Ly không nhận túi tiền, “Diệp Hà cô cô, ngươi yên tâm không bao lâu nữa ta sẽ trở về, quang minh chính đại trở về, mong ngươi nói với mẫu thân đừng lo lắng cho ta.” Nàng lặng lẽ ở bên tai Diệp Hà nói, sau đó tiêu sái rời đi.
Diệp Hà cũng không biết nàng đang có dự định gì, nhưng luôn cảm thấy trong nàng có một sức mạnh thuyết phục làm người khác yên tâm, tiểu thư nói nàng sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về.
Mới trở về mấy ngày đã bị người đuổi ra, Phượng Ly đứng ở cửa sờ sờ cái mũi của mình, bát tự của mình thật đúng là không hợp với Phượng phủ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, Phượng Nhược Nhan ngươi tốt nhất đừng hối hận về những gì đã làm hôm nay.
Cuối cùng, nàng liếc nhìn cánh cửa Phượng phủ một lần, rời đi không quay đầu lại, Phượng Nhược Nhan cảm thấy Phượng Ly có chút kỳ quái, liền phái người theo dõi nàng, có điều mới đi vài vòng đã bị xử lý.
Phượng Ly đi thẳng đến con phố phồn hoa và sôi động nhất kinh thành, ở đây có con đường nổi tiếng Nữ Nhi Hương, hay còn gọi là hẻm Nữ Nhi, đúng như tên gọi, chính là phố thanh lâu, náo nhiệt nhất là buổi tối, khắp nơi đều có đèn l*иg.
Ai lại nghĩ rằng thanh lâu lớn nhất nơi này là cứ điểm chính của Quỷ Y Môn, “Ôi, vị cô nương này đến chúng ta làm gì vậy?”
Phượng Ly nhìn nữ nhân ăn mặc màu mè lộng lẫy kia đang khıêυ khí©h nâng cằm nàng, lấy từ trong tay một cái lệnh bài, “Sao nào, không chào đón sao?”
Tú bà nhìn lệnh bài trong tay nàng, sắc mặt thay đổi lớn, “Thuộc hạ cung nghênh thiếu chủ……”
“Không cần đa lễ, chuẩn bị cho ta một phòng lớn, ta muốn ở lâu dài!” Nàng quen thuộc bước vào, kỳ thật sản nghiệp của Quỷ Y Môn rất nhiều, khách điếm cũng không ít, nhưng nàng thích hẻm có nhiều hoa khôi như thế này.
Mỗi khi về đêm nơi này sẽ biến thành địa phương náo nhiệt nhất, nàng thích đứng ở các lầu cao cao phía trên, nhìn những mặt khác của con người, ở phía sau nàng có một người đang quỳ, cung kính nói: “Chủ tử, người theo dõi đã xử lý.”
“Ta biết.”
“Lần này Phượng Nhược Nhan dám đem chủ tử đuổi ra khỏi Phượng phủ, không biết chủ tử định trả thù như thế nào?” Âm thanh của Lãnh Vũ có chút lạnh lẽo, trên đời này không ai có thể xúc phạm chủ tử của hắn.
“Tất nhiên là sẽ trả thù, đi, truyền tin lão phu sắp đến kinh thành.” Phượng Ly tà mị cười, giống như thấy được bộ dạng của Phượng Nhược Nhan xin tha thứ.