.
.
.
Ngày hôm sau, Lam Hàm ngồi học nhưng tâm hồn thì thả trôi theo nơi nào, dù hôm nay là tiết của Trần lão sư nhưng cô căn bản là không để tâm, mặc kệ vị lão sư khó tính kia luyên thuyên đủ điều trên bục giảng.
Lam Hàm ngồi thở dài, chính cô cũng đang tự cổ vũ bản thân, từ cảm giác bức rức khó chịu mấy hôm này càng xác định rõ hơn cô thật sự đã thích Cố Tư Vũ rồi. Lúc trước, vì nỗi đau do mối tình đầu để lại Lam Hàm đã tự phong bế mình, đã qua nhiều năm như vậy cô mới có lại cảm giác thích một người, cảm giác tim rung động vì người đó là như thế nào nhưng dù là vậy Lam Hàm cũng phải cần nên xác định rõ Cố Tư Vũ có còn độc thân không để biết đường mà theo đuổi, dù Giang tỷ đã nói cô cứ trực tiếp đi hỏi người ta nhưng chứ trực tiếp đi hỏi nàng có bạn trai chưa thì có phải quá mức lộ rõ ý đồ hay không? Cân nhắc một hồi, Lam Hàm vẫn là u sầu thở dài, tâm tình lại càng chùn xuống.
.
Học xong, Lam Hàm không còn tâm trạng làm chuyện khác liền ra ngoài sân bóng chọn một gốc cây thoáng mát ngồi xuống, tùy ý phóng tầm mắt ra sân.
Đột nhiên hai mắt bị che lại khiến Lam Hàm hoảng sợ nắm lấy hai bàn tay kia.
"Đoán xem là ai?"
Lam Hàm còn đang suy nghĩ nếu người kia không buông ra cô sẽ dùng biện pháp mạnh nhưng nghe người kia nói xong cô mới từ từ thả lỏng tay, nhàn nhã nói: "Triệu lão sư, là cô?"
Người kia ha ha cười sau đó buông tay ra "Đúng vậy, em thật giỏi!" Nói rồi cũng ngồi xuống cạnh Lam Hàm.
"Sao cô lại ở đây?"
"Tình cờ đi ngang thôi, em sao lại ngồi thẩn thờ ở đây vậy?" Triệu Tư Mẫn nở nụ cười khuynh đảo.
"Tùy tiện ngồi thôi!" Lam Hàm miễn cưỡng cười.
"Ồ! Nhưng dáng vẻ khi nãy của em lại giống như là đang...thất tình a~"
"Haha...Cô là đang để ý đến em sao?" Lam Hàm nghiêng đầu khẽ cong môi nhìn Triệu Tư Mẫn.
Nàng khẽ ngẩng người, trong mắt có một tia nghiền ngẫm, sau đó bật cười: "Đúng vậy, mị lực của em quá hấp dẫn rồi."
Lam Hàm nghe xong cũng không phản ứng, vì cô biết Triệu Tư Mẫn chỉ đang nói đùa, đột nhiên cô chợt nhớ ra cái gì sau đó nhìn sang người kế bên, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
"Sao? Có gì muốn hỏi tôi?" Động tác nhỏ của Lam Hàm đương nhiên là đều bị Triệu Tư Mẫn thu hết vào đáy mắt.
"Không có, chỉ là...Em muốn hỏi, chẳng hay Cố lão sư đã có bạn trai chưa?" Đem câu này nói ra đã hoàn toàn tiêu hao dũng khí của Lam Hàm, dù sao thì Triệu Tư Mẫn cùng Cố Tư Vũ cũng có quan hệ vậy thì hỏi cô ấy cũng không vấn đề gì.
"Hừm...Quan tâm chuyện này, có lẽ nào...em thích Tư Vũ?" Triệu Tư Mẫn tủm tỉm cười như được mùa.
Lam Hàm nhất thời nghẹn họng chưa kịp thanh minh thì bị Triệu Tư Mẫn vỗ vỗ vai vẻ mặt rất đồng cảm: "Không sao, lúc gặp qua em thì tôi cũng đã thấy rất nhiều chàng trai, cô gái si tình theo đuổi Tư Vũ rồi!"
"Vậy sao đó thì sao?" Lam Hàm mặc kệ Triệu lão sư đoán ra được mình thích ai nhưng vừa nghe nàng nói vậy cô rất hứng thú nhích lại gần.
"Em ấy hả..." Triệu Tư Mẫn dừng lại suy ngẫm "Tuy là có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi vẫn chưa từng thấy Tư Vũ nhận lời ai bao giờ, từ khi lên đại học đến nay vẫn không nhắc đến chuyện yêu đương, làm cho vô số người theo đuổi đau lòng không thôi1"
"Cho nên đến giờ vẫn còn độc thân?" Lam Hàm nghe xong, hai mắt liền lấp lánh hào quang.
"Đúng vậy nhưng cũng rất lạ!" Triệu Tư Mẫn xoa xoa càm khẽ nói.
"Lạ?"
"Đáng lẽ ra Tư Vũ phải đang ở nước ngoài điều hành công ty của gia đình nhưng không hiểu sao lại đột ngột về nước sau đó còn vào đây làm giáo viên."
Lam Hàm ngạc nhiên: "Vì sao?"
"Tôi cũng không biết, có điều..." Nói rồi Triệu Tư Mẫn khẽ tiến lại gần, kề sát má Lam Hàm nói nhỏ "Nếu em muốn biết rõ thì nên hỏi chính chủ thì hơn."
Lam Hàm đang cau mày híp mắt nhìn Triệu Tư Mẫn, đang yên đang lành nói chuyện bình thường là được rồi khi không kề sát mình để làm gì? Nhưng mà chưa kịp nghĩ xong thì thanh âm của người kia lại vang lên.
"A, Tư Vũ!"
Lam Hàm nghe thấy tên ai kia liền nhanh chóng xoay người, thấy ngay Cố Tư Vũ đang tiêu sái đứng ôm tay ở phía sau.
Cố Tư Vũ gật đầu một cái, tỏ ý trả lời Triệu Tư Mẫn nhưng tầm mắt vẫn để trên người Lam Hàm hơn nữa vẻ mặt còn lạnh lùng như băng.
"Cố lão sư, trùng hợp thật!" Lam Hàm ngẩng đầu lên nhìn người kia nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao cạo của Cố Tư Vũ liền mím môi không dám hé lời.
Triệu Tư Mẫn nhìn một màn này, cảm thấy quỷ kế thành liền nhanh chóng rút lui "Vậy Lam Hàm, tôi có việc đi trước, lúc nào rảnh lại tiếp tục tâm sự về người em thích a~" Người kia trước khi đi còn quăng lại trái bom cho Lam Hàm, mấy chữ cuối đâu cần phải nhấn mạnh như vậy chứ.
Quả nhiên khi nghe xong, mặt Cố Tư Vũ liền đen lại, một lời cũng không nói cứ như vậy nhìn chằm chằm Lam Hàm.
"Cố lão sư..." Không biết qua bao lâu, Lam Hàm cảm thấy bầu không khí thật khó thở nên mới mở miệng nói chuyện, ánh mắt hiếu kì vẫn đặt lên đôi mắt của Cố Tư Vũ, vừa lúc nãy trong đó đột nhiên lại xuất hiện một tia bi thương, rốt cuộc là vì sao?
"Tôi muốn tìm em thảo luận về mấy bản báo cáo của lớp nhưng có lẽ đã làm phiền chuyện tốt của em!" Thanh âm của Cố Tư Vũ lạnh như băng hoàn toàn không một chút cảm xúc, không hiểu sao trong lòng Lam Hàm lại nhói lên một cái.
"Không có...làm sao lại làm phiền, cô cần em làm gì sao?" Lam Hàm ấp úng nói.
"Tôi đang cần gấp bản thảo bài báo cáo luận văn tháng 10, bất quá không chọn được ai ưu tú nên định nhờ em, cho nên là..."
Lam Hàm nghe xong câu nói này, một giây cũng không dám thở, giống như tù nhân đang đợi lãnh án tử.
"Chiều nay không cần đến văn phòng, ngày mai 6 giờ đem bản thảo bài báo cáo của em đến cho tôi xem!"
"Thiên ơi, đây là chuyện gì a~ Bản thảo có thể trong một buổi chiều mà làm xong sao? Cho cô cả ngày còn chưa làm được huống chi là chỉ có một buổi chiều, đây là muốn cô thức trắng đêm mà, còn nữa ngày mai là chủ nhật, là chủ nhật đó, 6 giờ sáng đã bắt cô phải dậy." Lam Hàm âm thầm rơi nước mắt, cô đã làm gì sai chọc giận đến Cố Tư Vũ chứ, mặc dù bản thân rất muốn mở miệng trì hoãn nhưng đối diện với ánh mắt lạnh băng làm cho phát run của Cố Tư Vũ khiến hai môi Lam Hàm tự đan vào nhau, chỉ biết ai oán gật đầu một cái.
"Vậy được, tôi chờ em!" Cố Tư Vũ nói rồi quay người đi bỏ lại Lam Hàm với cả bầu trời sụp đổ ở phía sau.
"Cố lão sư, có phải em thích cô là sai rồi không a~" Lam Hàm ủy khuất nhìn bóng lưng của Cố Tư Vũ, sau đó mất hết tinh thần đi về nhà.
.
.
.