Những lời này của Từ Lục Ngạn lại khiến cô rơi vào trạng thái trầm tư. Hằng lên trong đôi mắt màu tím lạnh lẽo kia là một sự rối ren không dừng được. Hồi sau Bối Lạc Lạc khẽ lên tiếng hỏi: "Anh yêu tôi thật sao?"
Đối với Từ Lục Ngạn từng câu từng chữ mà anh nói ra tất cả đều xuất phát từ lòng, xen lẫn vào đó là một sự chân thành đến mãnh liệt. Từ Lục Ngạn không đắn đo, cũng không lưỡng lự đáp ngay lời của cô: "Đúng vậy, anh yêu em, yêu em bằng cả trái tim này."
Trước câu trả lời thành thật kia là một nỗi băn khoăn từ cô. Bối Lạc Lạc không biết giây phút này đây cô lên vui hay nên buồn nữa, bản thân là một sát thủ tàn nhẫn, lạnh lùng không nhân từ với bất kỳ kẻ nào lại được một ông trùm hắc bang đem lòng yêu thương. Đây là chuyện vui hay chuyện buồn nhỉ?
Mà cô đối với anh vốn dĩ không có tình cảm, nhưng nếu...
Nghĩ đến đây Bối Lạc Lạc lắc đầu lia lịa, cô không thể lợi dụng tình cảm của anh, nhưng... cô cần tìm ra kẻ thủ ác đã gϊếŧ hại ba mẹ của mình, rốt cuộc cô phải làm gì mới đúng đây.
Mãi chìm vào đóng suy nghĩ hỗn tạp của chính mình lại bất ngờ bị nụ hôn của Từ Lục Ngạn làm cho thất kinh, ngạc nhiên đến nỗi to mắt nhìn anh.
Từ Lục Ngạn hôn cô một cách nhẹ nhàng không còn cư xử thô bạo như lần trước. Có thể thấy chính vì anh sợ làm cô đau, làm cô bị tổn thương, hôn được hai phút anh luyến tiếc rời bỏ bờ môi quyến rũ của Bối Lạc Lạc, đôi mắt lạnh lùng thường ngày thay vào đó là một ánh mắt tà mị, dịu dàng mang phong thái cưng chiều vô đối: "Anh sẽ chứng minh cho em thấy anh yêu em là thật tuyệt không giả dối."
Bối Lạc Lạc kích động xô anh ra, còn tát anh một bạt tay: "Bỉ ổi, hạ lưu...anh đừng tưởng thấy tôi không nói lại muốn làm gì thì làm, anh nghĩ tôi là loại phụ nữ dễ dãi đến vậy sao? Muốn hôn là hôn à, hành động của anh là xâm phạm đó anh biết không hả?"
Nếu là người khác đánh anh chắc hẳn anh sớm đã cho hắn đi chầu ông bà tổ tiên mất rồi. Còn cô thì khác, cô là đặc biệt đối với anh. Từ Lục Ngạn lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay có thêu hình bông hoa đưa lên lau nơi khóe miệng vì bị cô đánh nên rỉ chút máu. Lau xong rồi đem khăn nhét lại vào túi quần, lúc này mới lên tiếng nói: "Xin lỗi."
Không hiểu vì sao Bối Lạc Lạc cảm thấy có lỗi, hình như cô ra tay đánh hơi mạnh rồi thì phải. Mặc dù biết bản thân có chút quá đáng mất kiềm chế nhưng cô vẫn không nói gì, trước mặt người đàn ông này cô tự dằn lòng không được hạ cái tôi xuống mà hỏi han. Vì vậy vẻ mặt vẫn lạnh lùng đầy nộ khí: "Xin lỗi rồi thì mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh thêm một giây một phút nào nữa."
Người đàn ông nào đó vài ba giây trước còn làm ra điệu bộ buồn bã đầy hối lỗi, giây sau bỗng chốc thay đổi thật nhanh. Khuôn mặt có chút đen tối cùng ánh mắt câu dẫn: "Em không muốn thấy mặt anh vậy em có muốn nhìn thấy mặt "em trai nhỏ" của anh không?"
Lời này của Từ Lục Ngạn khiến cô vặn óc suy nghĩ: "Tôi nghe thiên hạ đồn anh là con trai độc nhất mà nhỉ, làm gì có chuyện có em trai nào."
Nói đến đây cô đột nhiên nhìn anh đưa ra suy luận của mình: "Đừng nói với tôi là mẹ của anh vừa sinh thêm một đứa con trai nha?"
Từ Lục Ngạn đưa tay vỗ trán của mình, có thể thấy anh đang bất lực với cô. Những tưởng cô hiểu ý của mình nào ngờ được cô gái nào đó quá ngây thơ thuần khiết rồi.
"Tôi nói sai rồi sao?" Thấy anh bất mãn nhăn nhó như vậy cô nhận ra bản thân đã nói sai, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không biết ý anh đang nói đến cái gì, đối với những câu tối nghĩa như vậy Bối Lạc Lạc rất lười suy đoán, chính vì vậy cô đột nhiên bực bội, gằn giọng: "Mau nói đi, em trai nhỏ là ai?"
Đối diện với sự chất vấn pha chút giận dữ của Bối Lạc Lạc anh lại thấy hào hứng.
Cô lúc giận lên cũng đáng yêu hết phần thiên hạ.
Đúng cho câu một khi yêu vào thì con người ta thường hay mù quáng. Cũng giống như truyện Chí Phèo, Thị Nở trong mắt Chí Phèo là một người tốt về mọi mặt, không màn đến việc cô có dung nhan như thế nào vẫn yêu cô, muốn cùng cô kết thành đôi. Từ Lục Ngạn cũng vậy, anh yêu cô, chấp nhận vì cô mà từ hôn.
"Này anh bị câm sao?"
Mãi vẫn không thấy Từ Lục Ngạn lên tiếng Bối Lạc Lạc mất đi sự kiên nhẫn vỗ vào má anh mà hậm hực.
Lúc này Từ Lục Ngạn mới thoát ra được suy nghĩ của mình, nở một nụ cười thật đẹp để lộ ra hàm răng trắng muốt cùng một cái răng khểnh bên trái làm tăng thêm sức hút của nụ cười vừa rồi. Chính Bối Lạc Lạc bị làm cho đắm chìm nhìn lom lom không tài nào dứt ra được, đến khi cảm nhận được nước miếng sắp chảy ra thì mới nhận thức, đôi mắt láo liên vờ nhìn đi chỗ khác tránh cho Từ Lục Ngạn thấy được bộ mê trai đến chảy nước vải của mình.
Mà cô không biết anh sớm đã nhìn thấy điều đó, anh cất lời trêu ghẹo: "Anh không nghĩ một sát thủ như em cũng biết mê trai đó."
Câu nói của anh lọt vào tai cô, Bối Lạc Lạc hổ thẹn quay mặt lại xỉa xói anh: "Ủa lạ thật đó pháp luật có cấm sát thủ không được mê trai sao?"
Bỗng nhiên Từ Lục Ngạn tiến lên một bước, theo quán tính Bối Lạc Lạc lùi ra sau một bước, cứ như vậy thế là anh đã ép sát được cô vào tường. Tấm lưng mảnh mai cảm nhận được độ mát lạnh tỏa ra từ bức tường bất giác run lên, muốn tránh nhưng sớm đã bị Từ Lục Ngạn khống chế. Anh rũ mắt nhìn xuống cô không chớp mắt, lời nói đường mật phát ra: "Pháp luật không cấm em, nhưng anh thì có. Anh không cho phép em mê ai ngoài anh có biết không?"
Bối Lạc Lạc nhăn nhó: "Lý do?"
"Anh ghen."
Bối Lạc Lạc không nói gì, ngày hôm nay hình như Từ Lục Ngạn có nói nhiều lời khiến cô cứng họng thì phải, quanh quẩn đâu đó chỉ toàn là lời yêu.
"Haizz, rồi anh sẽ mau chán mà thôi, tình yêu là sự xuất phát từ hai trái tim với nhau, còn anh thì chỉ có một mà thôi." Bối Lạc Lạc thở dài lấy làm lo lắng dùm anh, cách nghĩa cho anh hiểu về định nghĩa tình yêu.
Mặc nhiên người đàn ông này vẫn ngoan cố, chấp niệm với tình yêu mà mình cho cô, phản bác lại: "Đúng thật bây giờ anh chỉ có một, nhưng biết đâu sau đó lại nhân lên thành hai."
"Anh tưởng anh là bác sĩ nghiên cứu chắc, muốn biến bản thân có hai trái tim chắc anh không phải người nữa rồi, anh là quỷ." Bối Lạc Lạc vỗ vào vai anh, cười khẩy.
Từ Lục Ngạn xòe đôi bàn tay rồi đưa lên áp vào một bên má của cô, cưng nựng mà nói: "Anh là người hay quỷ không quan trọng, cái quan trọng là cả hai đều yêu em."
Phụt! Đờ cờ mờ.
Bối Lạc Lạc nghe những lời thả thính từ anh mà muốn chửi thề, hất tay anh ra, lắc đầu chối bỏ: "Thôi, thôi anh đừng có mà mồm điêu với tôi, tôi đây tuy chưa từng yêu ai nhưng biết rõ đâu là giả đâu là thật."
Ý của cô như muốn nói thẳng là anh đang nói dối. Đúng là anh không thể nói bằng miệng rằng anh yêu cô là thật, suy cho cùng vẫn nên thể hiện bằng hành động thì tốt hơn.
Giống như câu tai nghe không bằng mắt thấy.
"Em cứ chờ xem."
"Tôi chống mắt lên chờ anh đây."
Bối Lạc Lạc đưa tay kéo mi mắt mình lên, còn nói lời khinh thường. Cô cho là anh chỉ nói được chứ không làm được. Mặc khác lại không biết Từ Lục Ngạn sớm đã quyết tâm đối với tình yêu này.