Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phúc Hắc Lão Đại Siêu Cuồng Cô Vợ Sát Thủ

Chương 1: "Món quà" sinh nhật đầy bất ngờ

Chương Tiếp »
Buổi tiệc xa hoa, sang trọng tại dinh thự của Bối Uyển Gia, từ ngoài vào trong đã cảm nhận được độ phù phiếm của nó, mỗi vị khách đến đều được tặng một chai rượu quý do chính Bối Trọng Nam đưa ra. Là sinh nhật tròn 17 tuổi của con gái yêu quý Bối Lạc Lạc nên Bối Trọng Nam chơi lớn. Toàn bộ không gian buổi tiệc được trang trí lộng lẫy, đính kèm là từng bức ảnh từ nhỏ đến lớn của cô. Điểm đáng chú ý nhất vẫn là chiếc bánh kem ba tầng có khắc hình khuôn mặt của Bối Lạc Lạc trên đó. Suy cho cùng ngày hôm nay ai ai đến đây cũng đâm ra ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ ở chỗ cô có một người ba hết mực yêu thương, cưng chiều, đặc biệt là rất rất rất giàu.

"Nhìn xem, quả nhiên Bối lão đại chơi sang thật đấy! In hẳn gương mặt của con gái trên bánh kem."

"Nếu tính sơ sơ chi phí của cái bánh chắc cũng hơn trăm triệu đó, chứ không ít đâu."

"Tôi cũng nghĩ vậy, hữu danh như thực, lời đồn đúng như lời đồn, Bối lão đại cưng chiều con gái hết mực, Bối tiểu thư tu vạn kiếp mới được làm con gái của ngài ấy."

"Đúng đó… lại nói, Bối lão đại năm xưa hoành tẩu giang hồ nay đã rửa tay gác kiếm, vậy mà trong mắt mọi người vẫn thể hiện độ kính cẩn dành cho ngài ấy rất nhiều."

"Tôi ước gì được như Bối lão đại, về già có gia đình ba người hạnh phúc, còn được mọi người kính nể, vị thế trong xã hội không hề nguôi ngoai, tiếng tăm đồn xa vang dội."

Rất nhiều lời bàn tán có vẻ xôn xao về chiếc bánh kem đắt tiền của cô, kèm theo đó là những lời ngưỡng mộ về Bối Trọng Nam. Một ông trùm xã hội đen năm xưa nay đã gác kiếm về sống cùng vợ hiền con ngoan. Không thể phủ nhận độ chịu chơi của Bối Trọng Nam, chỉ đơn thuần là một bữa tiệc sinh nhật mà đã hào phóng đến vậy rồi, không tránh khỏi mọi người đều có chung một suy nghĩ, đó là sau này cô kết hôn, ắt hẳn buổi lễ còn hào nhoáng, uy nga hơn thế này rất nhiều lần.

Trên phòng, người mẹ thân yêu nhìn cô không rời mắt, bất chợt nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên cô được sinh ra, đỏ hỏn trong tay bà, vậy mà giờ đây đã lớn nhanh đến thế.

"Xong rồi mẹ ơi, chúng ta cùng xuống lầu tìm ba thôi."

Nói rồi cô cùng mẹ đi xuống dưới đại sảnh, nơi tập trung rất nhiều quan khách, sự xuất hiện của Bối Lạc Lạc trở thành tâm điểm chú ý. Có rất nhiều ánh mắt mê mẩn bị cô cuốn hút, bắt buộc phải nhìn không tài nào rời mắt. Có thể nói hôm nay cô không làm mọi người thất vọng, một đại tiểu thư diện quan như ngọc ai thấy cũng phải si mê, một người sinh ra đã ngậm thìa kim cương, sống trong nhung lụa đầy đủ, cuộc sống của cô gần như không thiếu bất kỳ thứ gì nữa.

Bối Lạc Lạc lên sân khấu phát biểu đôi lời về những ước muốn của mình. Xong xuôi, cô mới đi lấy hai ly rượu rồi đưa cho ba mẹ của mình.

Rượu vừa được ba mẹ cầm trên tay còn chưa kịp uống thì đèn trong khán phòng đột nhiên tắt hẳn đi.

Cả đại sảnh chìm vào một màu tối đen, mọi người nhanh trí bật đèn pin điện thoại lên để tạo độ sáng chờ đội kĩ thuật đến sửa lại. Bối Lạc Lạc rất sợ bóng tối, đó chính là điểm yếu của cô, vì vậy cô đưa tay lạng quạng quơ quơ để nhanh đến bên ba mẹ.

*King…

*Xoảng…



Còn chưa kịp nắm tay hai người, chợt nhiên một âm thanh vang lên, không phải tiếng cạn ly, mà là tiếng vỡ ly khá chói tai. Từng mảnh thủy tinh văng tung tóe ra sàn nhà, theo phản xạ Bối Lạc Lạc đưa tay bịt kín lỗ tai của mình, ngồi xổm xuống hét trong vô thức:

"Á…"

Vừa rồi cô cảm giác được hình như có thứ gì đó vừa xoạc ngang qua tai, âm thanh sắc bén như lưỡi dao găm. Ước chừng vài giây sau tất cả đèn đã sáng trở lại, đội an ninh cũng ùa vào, Bối Lạc Lạc từ từ mở mắt ra, vì ánh sáng bất ngờ làm cô có chút chói, ngay lúc này tất cả mọi người đều đổ ánh mắt kinh hoàng dồn về phía cô, trong vô thức cô gần như không hiểu, chậm rãi đứng dậy, theo bản năng xoay người nhìn:

"Ba mẹ…"

Cánh miệng cô thốt ra hai tiếng gọi "ba mẹ", âm thanh kinh hãi rồi đến thất kinh.

Hình ảnh ba mẹ cô bị đạn bắn xuyên đầu dẫn đến chết không nhắm mắt thu nhỏ trong đôi đồng tử màu xám, khóe mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Cả đại sảnh trở nên hỗn loạn, ồn ào.

Mọi người chạy tán loạn bỏ ra về vì không muốn bản thân bị liên lụy.

Chỉ có một mình Bối Lạc Lạc vẫn đứng đó như hồn bay phách lạc, mọi thứ xung quanh không làm cô xáo động, cô vẫn nhìn ba mẹ mình, muốn khóc, muốn hét thật to nhưng mọi thứ khiến cô bất lực.

Lúc này cảnh sát cùng xe cứu thương cũng đã đến, giây phút chuẩn bị đưa thi thể của ba mẹ Bối Lạc Lạc mới choàng tỉnh, lay lay tay của hai người: "Ba mẹ tỉnh dậy đi, hôm nay là sinh nhật của con mà, đừng rời bỏ con chứ! Ba mẹ… ba mẹ hu… hu…"

"Tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh một chút đi, chúng tôi cần đưa thi thể đi." Một vị cảnh sát trẻ lên tiếng khuyên răn cô.

Mà lúc này Bối Lạc Lạc đang rơi vào nỗi đau tuyệt vọng, mặc kệ ai nói bên tai cô đều tỏ ra như không nghe, vẫn nằng nặc nằm bên thi thể của ba mẹ ôm chặt lấy không buông: "Đây là ba mẹ của tôi, không được tôi cho phép các người tuyệt đối không được đem đi đâu cả."

Lời nói và ánh mắt của cô lúc này thật ngây ngô, các viên cảnh sát biết cô đang kích động nên hóa ngẩn ngơ rồi. Cũng không thể trách, mất ba mất mẹ là chuyện buồn cả một đời người, huống hồ cô hiện tại chỉ có một mình, làm sao có thể vượt qua nỗi đau mất mát này.

Đằng sau đám đông hỗn loạn kia xuất hiện một thân ảnh cao lớn, nhan sắc phóng khoáng hào sảng, khí thế nghiêm nghị. Từ Lục Ngạn đút tay vào túi quần, đôi mắt dán chặt vào cô gái nhỏ đang ngồi vô hồn bên cạnh đôi thi thể cứng nhắc, như thể đang tính toán điều gì đó.
Chương Tiếp »