Chương 20 : Khí Phách Uy Vũ

Trong văn phòng bộ phận chiến lược, Lữ Tâm Luy ngồi phía trước máy vi tính, bên môi nổi lên một tia cười lạnh.

Hôm nay cô 30 tuổi là trưởng phòng bộ phận chiến lược của công ty truyền thông Đế Tước.

Bùi Dực còn chưa tiếp nhận công ty truyền thông Đế Tước, thì cô đã ở công ty này rồi.

Về sau Bùi Dực trở thành CEO của công ty, nhưng mà vị đại thiếu gia này căn bản lại chẳng hề quan tâm đến điều gì, ngoại trừ Tống Anh Kiệt với Lạc Băng Uyển dồn hết sức mình ra, ngoài ra cũng chẳng còn ai khác.

Từ khi không can thiệp vào điều hành công ty, thì nhân viên cấp cao bọn họ rất tự tại, nhàn nhã.

Nhưng mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một tổng thanh tra còn chưa tốt nghiệp đại học, rõ ràng là không coi bọn họ ra gì, cô ta lại còn là cấp trên, cô sao có thể cam tâm? Mọi người ai mà phục chứ?

Vậy nên bọn họ liền hẹn nhau dứt khoát là sẽ không đến, nộp đơn từ chức, cho Tô Tử Bảo một đòn đánh phủ đầu.

"Lữ trưởng phòng, chúng ta như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu, đây chính là phu nhân của Tổng giám đốc.

Nhỡ cô ta tức lên mà đi báo lại với tổng giám đốc, sau đó thật sự sẽ đuổi hết mọi người thì phải làm sao bây giờ?" Một người phụ nữ trong phòng chiến lược nhìn qua thời gian trên máy tính, đều đã tám giờ một phút rồi, hiện tại phòng họp không có một bóng người, đối phương khẳng định là cực kỳ tức giận.

Lữ Tâm Luy khinh thường cười cười, "Sợ cái gì, phải cho vị phu nhân của tổng giám đốc này biết, chúng ta không dễ để cô ta bắt nạt thế đâu.

Nếu không, một đại tiểu thư không hiểu biết gì như cô ta mà tới làm tổng thanh tra, công ty truyền thông Đế Tước không quá 3 tháng khẳng định phá sản, đến lúc đó mọi người cũng sẽ bị sa thải.

Không bằng hiện tại tài nhẫn một chút, làm cho cô ta biết khó mà lui.

Nếu như về sau cô ta muốn làm tổng thanh tra một cách hữu danh vô thực thì cũng chẳng sao, chỉ cần không khoa tay múa chân là được rồi."

"Đúng vậy, Lữ trưởng phòng nói có lý.

Lúc trước trưởng phòng của bộ phận âm nhạc cũng nói như vậy."

"Đúng vậy, việc này đúng là động thái quá lớn rồi, tập đoàn Bùi thị cũng sẽ không tùy ý mà sa thải chúng ta đâu.

Cô ta ngay đến cả đại học còn chưa tốt nghiệp mà muốn làm tổng thanh tra, đây không phải là đùa giỡn hay sao?"

Nghe thấy mọi người bàn tán nhao nhao lên, Lữ Tâm Luy càng trở nên đắc ý.

Đúng vào lúc này, máy tính của tất cả mọi người trong công ty đều đồng loạt đen xì, đang lúc mọi người cảm thấy tò mò, thì màn hình máy tính lại lóe lên, tiếp theo một khuôn mặt xinh đẹp, ưu nhã liền xuất hiện ở trên màn hình máy vi tính.

Cô có gương mặt trái xoan điển hình, cái cằm cương quyết, đôi mắt to long lanh, hàng lông mi dài dày giống như một lớp lông chim khẽ chớp, bên môi còn chứa đựng một nụ cười quý tộc, cao quý ưu nhã, mê hoặc lòng người mà lại không quá mức quyến rũ, thanh mà không tục, chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy không gì sánh được.

"Thật xin lỗi vì đã lấy hình thức này để gặp mặt mọi người, nhưng mà điều này không quan trọng.

Tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là Tô Tử Bảo, hiện tại là tổng thanh tra của công ty truyền thông Đế Tước."

Mọi người đều cảm thấy sững sờ, ngơ ngác nhìn tổng thanh tra hack vào tất cả các máy tính.

"Mặc kệ mọi người có ý định từ chức hay không, chỉ cần truyền thông Đế Tước vẫn còn một ngày, thì xin mọi người hãy đọc thuộc lòng quy tắc của công nhân viên, tự hiểu rõ chuyện mà một công nhân viên phải làm là gì.

Nếu như mọi người quyết định từ chức, vậy bây giờ có thể đi ra ngoài, không tiễn.

Nhưng mà công việc có mức đãi ngộ tốt như ở công ty truyền thông Đế Tước, cũng không có nhiều

Muốn đi, Đế Tước sẽ không ngăn.

Muốn suy nghĩ thêm, phiền mọi người đặt công việc lên hàng đầu.".

"Cô, Hà Đào trưởng phòng bộ phận âm nhạc!"

Xuyên qua màn hình, ngón tay thon dài kia tự hồ như đã chỉ đến trên mặt Hà Đào.

Hà Đào nhìn người phụ nữ bên trong màn hình, giọng nói ấm áp của cô, liền đem tên của anh ta nói ra không sai một chữ.

"Mùa hè năm nay tất cả các sản phẩm âm nhạc dự định của công ty truyền thông Đế Tước, lập tức sửa lại 1 phần cho tôi.

Bắt đầu từ hôm nay, chức vị mà tôi đảm nhận đã có hiệu lực.

Dự án âm nhạc không có chữ ký của tổng thanh tra, tài vụ sẽ không chi phí, cấp phát tiền.

Vì vậy nếu như anh còn muốn làm album 《 bán hạ 》, thì trước khi tan làm ngày hôm nay đem bản kế hoạch đến cho tôi." Tô Tử Bảo nói đến đây, nghiêng nghiêng đầu chậm rãi nói, "Về phần trưởng phòng tài vụ, đơn từ chức của cô chúng tôi đã nhận được, bây giờ cô có thể đi về rồi.

Từ hôm nay trở đi, Hứa Phàm, sẽ là trưởng phòng tài vụ tạm thời."

Hà Đào ngây ngẩn cả người, cô ta làm sao có thể biết được hiện nay《 bán hạ 》đang làm album chủ đề chứ? Không chỉ có nhớ kỹ tên của anh ta, mà còn biết bây giờ phòng âm nhạc đang làm những gì.

Bùi Tây Lễ của phòng tài vụ cảm thấy không thể tin nổi, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi đột nhiên lại bị từ chức thế này?

Hứa Phàm bên cạnh cũng không rõ ràng cho lắm, làm sao mà tôi đột nhiên lại thành trưởng phòng tài vụ thế này?

"Cô, trưởng phòng điện ảnh Đỗ Quyên, theo như tôi biết, phòng của mọi người sắp tới sẽ có một bộ phim sắp lên sóng, sao đến bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu công tác tuyên truyền? Phòng chiến lược đều là bất tài cả sao? Mang theo tài liệu về phim của các cô đến phòng làm việc của tôi, đồng thời trưởng phòng marketing và trưởng phòng truyền thông cũng đến đi.

Còn có Tống Anh Kiệt trưởng phòng nghệ sỹ, điều phối lại hồ sơ của nghệ sỹ, ngày kia tôi phải gặp mặt tất cả các nghệ sỹ đã ký hợp đồng với công ty..."

Cô đối với màn ảnh máy vi tính, gửi đi một chỉ thị rõ ràng đâu vào đấy.

Rõ ràng là ngày đầu tiên tới làm, mà lại đối với truyền thông Đế Tước rõ như lòng bàn tay.

Nhớ được tên của từng nhân viên cấp cap, biết rõ từng phòng hiện đang làm gì, thậm chí ngay đến cả một nhà sáng tác của phòng âm nhạc cũng bị chỉ đích danh.

Ngày đầu tiên đi làm, bị cấp dưới bài xích tập thể, nhưng mà cô lại cường thế hack vào tất cả các máy tính của công ty, làm trách nhiệm của một tổng thanh tra.

"Được rồi, những thứ tôi muốn nói chính là những lời vừa rồi.

Loại tiệc chào mừng này, tôi cũng hiểu được là không cần thiết gì.

Chỉ là hội nghị lần sau, hy vọng mọi người không ai vắng mặt.

Nếu như chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, hai tháng sau, tất cả mọi công nhân viên chức, tiền lương sẽ được gấp 3 lần.

Rất hân hạnh được biết mọi người, chúc mọi người làm việc vui vẻ."

Nói xong câu đó, Tô Tử Bảo nhẹ nhàng gõ bàn phím, tất cả máy tính trong công ty lại đen ngòm, tiếp theo khôi phục lại như bình thường.

Tống Anh Kiệt trợn mắt há hốc mồm, sau nửa ngày lấy lại tinh thần, hướng về phía Tô Tử Bảo giơ ngón tay cái lên, "Lợi hại! Uy vũ khí phách!"

Tô Tử Bảo hàm súc hướng về phía anh ta cười cười, vỗ vỗ bả vai của Hứa Phàm ở bên cạnh: "Có giấy chứng nhận kế toán hạng A quốc tế, làm tài vụ chắc là không có vấn đề gì chứ? Cố gắng lên, không nghĩ tới bên cạnh Bùi Dực còn có một nhân tài toàn năng như vậy, trước hết cứ cho tôi mượn dùng vài ngày đi."

Hứa Phàm khóc không ra nước mắt, "Tôi...!Tôi muốn tìm tổng giám đốc xin nghỉ."

Tổng giám đốc ở trong văn phòng ở tầng cao nhất, Bùi Dực nhìn Tô Tử Bảo biến mất khỏi màn hình máy vi tính, khóe môi liền hơi nhếch lên.