Chương 14

Sau khi Bùi Dực đi rồi, Tô Tử Bảo một mình cởi đồ trang sức, đi tắm rửa, nằm ở trên chiếc giường lớn trống rỗng, hồi ức của cô lại giống như thủy triều mà ập tới.

Cô vốn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nhưng từ lúc gặp Hạ Thừa Diệp ở trong trường đại học, mọi thứ liền thay đổi.

Giống như câu chuyện của bạch mã hoàng tử và công chúa lọ lem vậy, Hạ Thừa Diệp đáp ứng được tất cả mộng ước về tình yêu của Tô Tử.

Vì để có đủ tư cách để đứng cạnh người đàn ông này, vì để anh ta không bị mất mặt, cô tự thúc ép mình học tập, liều mạng để có thể đi đến được cái chức vị tổng thanh tra của công ty giải trí Vân Đình, hòa vào giới thượng lưu, tất cả chỉ vì để có thể ở cùng anh.

Anh ta nói Hạ gia không thể lấy nghệ sỹ trong giới giải trí, vì vậy ngay đến cả sáng tác ca khúc cô cũng không dùng đến tên thật của mình.

Người sáng tác thần bí của công ty giải trí Vân Đình, Diệp Tử thần bí đã tạo ra vô số ca sỹ nổi tiếng cho Vân Đình, thực ra lại chính là cô.

Từ Diệp trong Hạ Thừa Diệp, từ Tử trong Tô Tử, đã tạo thành cái tên Diệp Tử.

Anh ta nói gia tộc anh ta tranh đấu khốc liệt, các anh em khác đều có công ty riêng, chỉ có công ty giải trí Vân Đình của anh ta là bị xem thường nhất, nếu như anh ta có thể tạo ra công trạng tại công ty Vân Đình, vượt qua các anh em khác, thì có thể trở thành người thừa kế của Hạ gia, thì có thể quang minh chính đại để cưới cô về.

Mà trước đó, anh ta không thể có một người bạn gái là một người bình thường, điều này sẽ phá hỏng suy nghĩ tốt đẹp của gia tộc về anh ta.

Vì vậy cô chỉ có thể là người phụ nữ đứng đằng sau lưng anh, ngay đến cả bố mẹ là người thân nhất của cô cô cũng không hé nửa câu.

Cô dốc hết tâm huyết cho công ty của anh ta, đã từng vì lập một kế hoạch tuyên truyền một vài ngày không ngủ, đã từng vì chuyển thể tác phẩm của tác giả Thẩm Hề Tương, mà tốn mất một năm trời đối với tác giả Thẩm Hề kia, cuối cùng tạo ra hai bộ phim truyền hình dài tập nổi tiếng và bốn bộ phim điện ảnh chật kín người xem.

Công ty giải trí Vân Đình đang từ một công ty con trở thành một công ty giải trí hàng đầu, giống như một thần thoại trong giới thương mại vậy, ai mà biết được rằng người phụ nữ thầm lặng kia đã phải hi sinh tám năm thanh xuân của mình, hi sinh tất cả tâm huyết của mình.

Mà tất cả, chỉ bởi vì yêu.

Bao nhiêu người ra giá cao để cô đổi chỗ làm, nhưng cô chẳng thèm ngó tới.

Bao nhiêu người theo đuổi một người phụ nữ mạnh mẽ như cô, trong mắt cô cũng chỉ có anh ta.

Một tên hung thủ đã gϊếŧ chết cả 3 người nhà cô!

Bây giờ chỉ cần vừa nhắm mắt lại, Tô Tử Bảo liền nhìn thấy một biển lửa, nhìn thấy ba thi thể cháy đen trong vụ tai nạn xe cô kia.

Đêm không thể say giấc, cô luôn trăn trở.

Hận ý ngập trời

Tô Tử Bảo ngồi dậy, bật đèn đầu giường, thay một chiếc váy đen dài, đi ra ngoài vẫy xe, điểm đến, là khu mộ Hải Thành.

Ở khu mộ cả một đêm, ghi sâu vào lòng mối thù của mình, Tô Tử Bảo mãi cho đến khi trời sáng mới trở lại biệt thự, lúc này Bùi Dực vẫn còn chưa về, cô lại không hề có chút buồn ngủ nào, chải đầu, trang điểm xong sau đó liền đi tới nhà bố.

Lúc đầu đã nói rằng nếu cô gả cho Bùi Dực vậy thì chia cho cô một nửa gia tài, cô cần món tiền kia để làm vốn đầu tư, nếu không thì làm sao có thể đạp Hạ Thừa Diệp xuống dưới gót giầy.

Hà Thừa Diệp vì công ty giải trí Vân Đình, vì kế thừa gia tài của Hạ gia, mà lừa cô, hại chết cả nhà cô, cô bây giờ phải đoạt lại hết những thứ mà anh ta có.

Làm cho anh ta mất hết tất cả mọi thứ, nhìn anh ta phải chết, có như vậy thì mới có thể hóa giải nỗi hận trong lòng cô.

"Thiếu phu nhân, cô muốn ra ngoài sao? Để tôi đưa cô đi." Tài xế Bùi Tiểu Xuyên lập tức nói.

Tô Tử Bảo cười lễ phép, "Cảm ơn, đi đến Tô gia."

"Vâng." Bùi Tiểu Xuyên nói, lái xe đưa Tô Tử Bảo đi.

Trong lòng thầm nghĩ, không phải thiếu phu nhân là một đại tiểu thư ngang ngược, vô lễ sao? Sao nhìn lại có vẻ rất tốt, cũng không đáng sợ như vậy?

Vừa đến Tô gia, vừa đúng lúc cả nhà đang ăn sáng, Tô Kiến Quốc và Lâm Tuyết Kiều cùng với em gái Tô Gia Hân đều đang ở đây, chỉ có Tô Lệ Nhã và Tô Chấn Triết là không có ở đây.

"Bảo Bảo, sao mới sáng sớm mà con đã về rồi? Bùi Dực đâu? Sao nó không về cùng con? Lâm Tuyết Kiều vừa nhìn thấy Tô Tử Bảo liền nở nụ cười, vui vẻ nói, "Tuệ Ma, lấy thêm một bộ bát đĩa cho tiểu thư."

Tô Tử Bảo đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Tuyết Kiều, cười tủm tỉm nói, "Bùi Dực còn có chuyện cần xử lý, vừa hay con có chuyện cần tìm bố, vì vậy nên mới đến một mình ạ."

"Có chuyện gì thế? Cần mua gì sao? Quần áo, giầy dép, túi xách, mẹ sẽ mua cho con." Lâm Tuyết Kiều lập tức nói, còn liếc mắt nhìn Tô Kiến Quốc, "Con tìm bố con làm gì, tiền của ông ấy đều giữ lại cho cặp con riêng kia rồi, có bao giờ mua gì cho con đâu.

Ông ấy không thương con, thì vẫn có mẹ thương con."

Tô Tử Bảo bất đắc dĩ, thì ra hình tượng của bản thân mình ở trong nhà chính là "Mua mua mua"

"Không phải ạ, là một chút chuyện quan trọng." Tô Tử Bảo dở khóc dở cười.

Tô Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, "Con thì có chuyện quan trọng gì chứ, nhìn bộ dạng của con ngày hôm nay chắc là lại gây họa gì rồi, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Vừa nói xong lời này, Lâm Tuyết Kiều cũng căng thẳng nhìn Tô Tử Bảo.

Tô Tử Bảo trước đây đã từng gây họa không ít lần, mỗi lần giả vờ ngoan ngoãn là chắc chắn đã xảy ra chuyện.

1 là mua mua mua, hai là, tìm bố để giải quyết rắc rối.

"Đều không phải, con là muốn đến để hỏi bố, lúc trước ông đã từng trăn trối rằng, nếu như con gả cho Bùi Dực, thì sẽ cho con một nửa gia tài để làm của hồi môn, vậy bây giờ nó đâu ạ?" Tô Tử Bảo hỏi.

Ngày hôm qua là hôn lễ cô không tiện hỏi, thực ra của hồi môn của cô có bao nhiêu cô cũng không rõ, hơn nữa chỗ của hồi môn này, hiện đang ở đâu, cô cũng chưa từng được nhìn qua.

Vừa nói ra câu này, Lâm Tuyết Kiều liền thở phào một hơi, cười khúc khích, "Thì ra là hỏi cái này.

Tốt, Bảo Bảo nhà ta lấy chồng xong liền biết lo cho bản thân rồi, cũng coi như có tiến bộ.

Lúc trước nói với con những thứ này, con còn không thích nghe.

Con yên tâm, bố con tuy là thiên vị hai đứa kia, nhưng mà di chúc của ông nội, thì ông ấy sẽ không dám gạt con đâu."

Tô Tử Bảo trên mặt vẽ ra vẻ "Bảo Bảo ngoan" nghe mẹ giải thích.