Chương 42: Diệp Dục Sâm say người làm

Không ai biết rằng, căn phòng của Tô Như Nguyệt còn có một gian phòng khác phía trong, Diệp Dục Sâm cùng Từ Thụy vừa cùng nhau rời đi từ chỗ này.

Diệp Dục Sâm tựa vào chiếc sô pha, Tần Thư đem đến cho hắn ta một ly rượu vang đỏ, hắn nhấc ly lên ung dung từ từ thưởng thức.

Từ Thụy quỳ gối dưới chân hắn ta, vẻ mặt mang theo nét hoảng loạn.

"Diệp tổng, tôi đã làm theo lời ngài yêu cầu đem hết thảy mọi việc nói ra, ả Tô Như Nguyệt cũng đã bị trừng phạt, xin ngài, mong ngài tha cho bố con tôi."

Từ Thụy cầu khẩn, thái độ vô cùng khẩn thiết, chỉ thiếu nước chưa dập đầu, không tin được vừa rồi ở nơi nào đó hắn còn khí thế kiêu ngạo.

Diệp Dục Sâm hừ lạnh một tiếng, sau đó liền không nói thêm gì.

Từ Thụy cúi rạp đầu xuống thấp hơn, thái dương đều đã toát mồ hôi lạnh.

"Từ thiếu, thiếu gia nhà ta có ý là, lúc trước Tô Như Nguyệt là như thế nào tính kế chị gái mình, các người lại đem hết mọi chuyện nói cho cô ta." Tần Thư đứng ở bên cạnh bọn họ, mỉm cười nhắc nhở một câu.

"Diệp tổng, cái này..." Từ Thụy càng hoảng.

"Vật ta cần ở đâu?" Diệp Dục Sâm buông ly rượu vang đỏ xuống, hỏi.

Từ Thụy vội vàng đem số ảnh đã chuẩn bị đưa qua.

Phía trên đều là hình ảnh Tô Như Nguyệt nằm trên giường, không một mảnh vải che thân, vừa mới chụp ở gian phòng kia.

Diệp Dục Sâm mở mắt ra nhìn, đôi mày khẽ nhíu lại, đem những vật kia ném trở lại trên bàn trà.

"Cho người quen của cô ta xem." Hắn ta tùy ý nói, ngữ khí phát ra khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.

Từ Thụy liếc nhìn hắn ta một cái, chần chờ "Diệp thiếu còn chuyện kia, việc nhà của tôi..."

"Bổn thiếu nói lời giữ lời, sau khi làm tốt việc này, ta sẽ không tìm ngươi gây phiền toái."

Diệp Dục Sâm để lại câu nói đó, rồi trực tiếp đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Từ Thụy nhìn thấy bọn họ rời đi, liền cầm lấy những tấm hình ở trên bàn kia, sắc mặt có chút dữ tợn: "Tô Như Nguyệt, cô cũng đừng trách tôi, ai bảo phía sau chị gái cô có chỗ dựa lớn như vậy, tôi đắc tội không nổi, cũng chỉ có thể để cô chịu ủy khuất."

***

Tô Vãn từ khách sạn ra, đến ven đường vẫy một chiếc taxi, đang tính lên xe, lại bị Cố Dĩ Trạch ngăn lại: "Theo tôi đi, tôi đưa cô trở về."

Tô Vãn hơi nhếch khoé môi, quay đầu lại hướng ánh mắt nhìn hắn: "Đây là mặt trời mọc đằng Tây à, bắt đầu từ khi nào Cố đại thiếu bắt đầu quan tâm tới tôi thế?"

"Cô nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?" Cố Dĩ Trạch nhíu mày nhìn nàng.

"Không thì tôi phải nói chuyện như thế nào?" Tô Vãn nhướng mày, hỏi lại.

Cố Dĩ Trạnh nhấp môi dưới, nhìn ánh mắt của cô càng thêm phức tạp: "Chuyện lần đó, vì cái gì không nói cho tôi?"

"Chuyện lần nào?"

Cô hỏi lại, không đợi cô trả lời, chính cô tự cười nói: "Nếu ý Cố thiếu là lần tôi ở khách sạn mướn phòng, thì không có điều gì để nói cả, tôi cũng không phải người của anh, dù hiện tại chúng ta đứng nói chuyện êm đẹp ở đây, thì cả khi tôi bị Tô Như Nguyệt gϊếŧ chết cũng không liên quan đến anh."

"Tô Vãn!"

Cố Dĩ Trạch quát lớn, Tô Vãn hất tay hắn ra, quay mặt bỏ đi.

Phía trước là bậc thang, cô đúng lúc không chú ý mà đi xuống, không cẩn thận đạp hụt, cả người mất thăng bằng, thấy mình sắp ngã xuống đất.

"Cẩn thận!"

Cố Dĩ Trạch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô, cánh tay dùng sức, đưa cô kéo trở về.

Tô Vãn dựa vào người hắn.

Cô nói tiếng cảm ơn, định rời ra, Cố Dĩ Trạch lại thuận thế ôm eo cô, để cô dựa sát vào l*иg ngực.

Diệp Dục Sâm đi ra, nhìn thấy chính là cảnh này.

Gương mặt hắn ta lập tức đen lại, sắc mặt lạnh băng, giống như che phủ một tầng băng lạnh.

- ---o0o-----

Editor: Kimnana.

Beta: Alissa.