Chương 36: Tô Như Nguyệt bị bắt cóc

Tô Vãn lo lắng tên gia hoả này không quan tâm ở đây nhiều người mà vạch trần mối quan hệ của bọn họ.

Hắn nói rằng cô là thú cưng của hắn, nhưng thú cưng là như vậy, thú cưng chính là cái loại không tên không họ, cả cái danh bạn gái cũng không tính, nói khó nghe kỳ thật như món đồ chơi.

"Vãn Vãn." Lão gia tử gọi cô lần nữa, "Đây là Diệp tổng, chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoàng"

Tô Vãn giật mình hồi hồn, nhất thời liền chào hỏi những người lớn tuổi, lúc sau mới trấn định bản thân và đi tới trước mặt Diệp Dục Sâm, khẽ cúi đầu: "Diệp tổng, xin chào, sự việc tối qua cảm ơn ngài giải vây giúp tôi."

Diệp Dục Sâm không lên tiếng, chỉ nhìn cô, ánh mắt âm trầm lành lạnh.

Nói chính xác, lúc nhìn thấy Tô Vãn cùng Cố Dĩ Trạch cùng nhau đi, hắn bắt đầu đã hít một hơi lạnh.

Nhưng lúc ấy tốt hay xấu gì cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn vẫn giữ nụ cười giả tạo trên môi, hắn thực sự tức giận là khi nghe cô gọi hắn một tiếng Diệp tổng kia.

Cái nhìn của anh ta sắc bén như một con dao như thể muốn khoét một cái lỗ trên người cô.

Tô Vãn bị nhìn đến nổi sởn cả lông mao, đứng tại chỗ không dám động đậy.

"Diệp tổng, đây là Vãn Vãn là vị hôn thê của Dĩ Trạch, ngài đã gặp tối qua." Mắt thấy bầu không khí có chút xấu hổ, lão gia tử vội vàng đứng ra giúp cô giải vây.

"Vị hôn thê..."

Diệp Dục Sâm thong thả lặp lại ba từ này, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, khoé môi lạnh lùng nhếch lên, "Tôi nhớ tối hôm qua hình như nghe Tô tiểu thư đây nói muốn hủy hôn, mới qua một đêm nhanh như vậy lại quên mất rồi sao?"

Tô Vãn sững sờ, rất muốn đánh rắm vào mặt hắn, nhưng lời đến bên miệng lại lúng túng cứ yên lặng đứng ở tại chỗ, không rên nửa tiếng.

Vì thế không khí càng thêm xấu hổ.

"Diệp tổng quá nghiêm trọng rồi." Cố lão gia tử ra mặt hoà giải, "Người trẻ tuổi ở chung luôn có một số trở ngại, khó tránh khỏi có xung đột, nói nặng lời là chuyện bình thường, không cần tưởng là thật."

"Dường như tôi quá lo lắng rồi."

Diệp Dục Sâm nhìn vào Tô Vãn, khoé môi gợi lên một vòng cung nhạt đầy ý vị cũng rất nguy hiểm.

"Tai trài gái sắc, chúc mừng." Hắn nhìn Tô Vãn và nói.

Tôi không biết đó có phải là ảo ảnh không, Tô Vãn cảm thấy khí lạnh phía sau lưng ngày càng nặng nề.

"Diệp tổng có lẽ không biết rồi, Vãn Vãn sớm đã từng nói không phải Dĩ Trạch nó không gả, con bé và Dĩ Trạch từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã tình cảm sâu đậm, chúng tôi tính chờ Vãn Vãn tốt nghiệp rồi tổ chức hôn lễ cho chúng nó, tôi cũng lớn tuổi rồi nên muốn ôm một đứa cháu chắc."

Lão gia tử bắt đầu đùa giỡn nhưng ở đây có rất ít người cười theo.

Nhất là Tô Vãn.

Khi đôi mắt đầy ý nghĩa của Diệp Dục Sâm quét qua, cô thực sự cảm thấy như sắp nghẹt thở.

Sau đó, những gì bọn họ nói cô không thể nghe được nữa, tất cả những suy nghĩ còn lại đều suy nghĩa làm sao cách xa người nào đó.

Không lâu sau, người quản gia tới thông báo bữa tối đã sẵn sàng.

Lão gia tử mời mọi người đến nhà ăn dùng bữa, Tô Vãn muốn nói mình hơi khó chịu, tính đi về trước nhưng trước khi cô kịp mở miệng thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Cô nhận được tin nhắn cầu cứu. Được gửi đến từ Tô Như Nguyệt.

Cô ấy nói rằng cô ấy đang ở phòng 2502 khách sạn Tứ Hải, có người muốn gϊếŧ cô ta kêu Tô Vãn nhanh đến cứu cổ.

______________

Editor: Alissa.

Cập nhật 23/10/2019 tại Việt Nam Overnight.