Chương 289: Cô quả là coi trời bằng vung

Dư Hạo chết lặng.

Nhưng ngay sau đó gã liền cười, nhấc chân, một tay chống ở cằm với dáng vẻ kiêu căng.

"Vừa rồi không phải còn cãi bướng, có chết cũng không chịu thừa nhận à? Sao bây giờ lại thừa nhận mình đã làm? Sao lại xuống nước xin lỗi rồi? Chỉ tiếc là quá trễ rồi, tôi không có ý định sẽ cho qua chuyện này."

Gã châm chọc và giễu cợt các kiểu, Tô Vãn không trả lời lại, gã trầm tư một hồi rồi lại nhướng mày, "Hay là thế này, cô quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ đi, tôi sẽ suy xét nói đỡ trường hợp của cô với thầy ấy, tha cho cô lần này."

"Thật sự cảm ơn cậu." Tô Vãn cười lạnh kèm giọng điệu khinh thường, "Đáng tiếc là tôi không nghĩ sẽ xin lỗi cậu đâu, vừa rồi chỉ hỏi một chút sương sương ấy mà."

"Mày!!!"

Dư Hạo vỗ bàn đứng dậy, cả khuôn mặt méo mó vì tức giận.

Cô phớt lờ gã sang một bên, một ánh mắt cũng không cho gã mà dời tầm mắt nhìn thầy chủ nhiệm.

"Tôi vẫn sẽ nói lại câu kia, tôi không có gọi người tới đánh cậu ta, trên hết là không hề biết người nào đánh bầm dập mặt này, còn nữa, chuyện bắt tôi thôi học thì không có khả năng, tôi không làm sai cái gì, nên không nhận bất cứ hình phạt áp đặt nào."

"Tô Vãn, cô quá coi trời bằng vung."

Lần này, thầy chủ nhiệm cũng nổi nóng theo.

Cô làm sai còn chưa tính vậy mà nói như thể mình đúng, không muốn xin lỗi, không có ý ăn năn sửa lỗi còn kiêu ngạo hơn trời.

Ban đầu ông còn chút đồng cảm thay cô, cảm thấy việc đuổi học này có chút nặng, nhưng bây giờ ông lại cho là cô tự làm tự chịu, gieo gió thì gặp bão thôi, loại nữ sinh gây biết bao chuyện tai tiếng thì đơn giản không cần thương hại.

"Cô cho trường học này là nhà của cô sao? Đã làm sai chuyện còn không thừa nhận, không chịu nhận xử phạt, thế cô coi trường học này với thầy là gì trong mắt cô vậy?"

"Tôi muốn gọi điện thoại."

Cô đáp về một câu đúng chuẩn ông nói gà bà nói vịt, sau đó cũng không quan tâm hai người họ nữa mà trực tiếp cầm di động đánh số gọi đi.

"Tôi gặp phiền toái rồi, Dư Hạo tìm tới trường."

"Là cái tên khốn ngày hôm qua chạy tới nhà gây rối đấy."

"Bọn họ muốn tôi thôi học."

Chủ nhiệm cùng Dư Hạo nghe thấy cô nói vài câu trong điện thoại, giống như đang phàn nàn, nhưng đối tượng phàn nàn đó...

Một lúc sau, Tô Vãn cúp máy rồi quay người lại.

Chủ nhiệm và gã vẫn nhìn cô.

Tô Vãn hồn nhiên nhún vai: "Trong chốc lát sẽ có người nói chuyện cùng hai người, hai người chờ đi."

Thầy ta cau chặt mày, ngược lại Dư Hạo lại làm ra vẻ khinh thường mà cười ra tiếng.

"Mặc dù tôi không biết người đàn ông hôm qua là ai, nhìn dáng vẻ ngang ngược bất cần của hắn thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cứ cho hắn là đại ca xã hội đen, cũng không có khả năng tới trường làm được gì cả."

Cô không đáp, chỉ cười nhìn gã, vẻ mặt mang theo đủ tư vị châm chọc.

Gã thấy thế càng cáu giận: "Ánh mắt của cô là có ý gì? Tôi nói cho cô biết, nơi này chính là trường đại học top đầu ở Đế Đô, không phải là nơi mà người nào muốn khua tay múa chân cũng được, nhân lúc còn sớm chịu đầu hàng..."

Gã còn chưa kịp nói xong câu, thì di động của thầy chủ nhiệm reo lên.

Ông ta tiếp máy: "Vâng, thưa hiệu trưởng, bây giờ Tô Vãn đang ở đây... ừ, ngài nói cái gì?"

"Đúng vậy, tôi đã hiểu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."

Khi ông ta nói lời này, ánh mắt như có như không liếc về phía Tô Vãn, vẻ mặt có chút phức tạp, cũng đặc biệt khác lạ, đủ sự biến chuyển như trông thấy người ngoài hành tinh.

___oOo___

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân