Những giọt nước mắt đã kìm nén trong một thời gian dài chảy ra từ đôi mắt, cô đem mặt chôn giữa hai đầu gối, hai tay ôm lấy đầu, tinh thần cô đang bên bờ vực tuyệt vọng, "Diệp tổng, cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi không muốn chết, chỉ cần anh đáp ứng thả tôi đi, muốn làm gì tôi cũng được."
"Nói quá muộn rồi, từ lần đầu gặp cô, tôi đã định sẵn sẽ giữ cô lại ở bên cạnh cả đời này, tôi ở đây, cô muốn đi đến nơi khác là điều không thể."
Trong vấn đề này, Diệp Dục Sâm có thái độ cực kỳ kiên trì và kiên nhẫn đến đáng ngạc nhiên, "Thực tế cũng không có chuyện gì, chuyện lúc nãy tôi đã trải qua nhiều rồi, cũng thành thói quen."
Tô Vãn chỉ muốn đi qua và tát một cái vào mặt hắn.
Tên gian hoả này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không đây, cái gì kêu loại chuyện đó đã trải qua nhiều lần còn thành thói quen sao? Chuyện như thế này nếu lần thứ hai xảy ra, chẳng phải muốn cô đi uống trà với diêm vương sao?"
"Anh rốt cuộc thích gì ở tôi? Tôi có thể sửa được không?" Cô cắn chặt răng, hai mắt đẫm lệ mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Dục Sâm cười, duỗi tay véo má cô: "Tôi liền thích cái dáng vẻ không biết tôi là ai mà cũng không thể làm được điều gì."
Cái lông em gái anh!
"Đừng đấu tranh vô ích, cô sẽ chạy không thoát đâu, cô đã được định sẵn phải bị tôi bao dưỡng." Hắn mỉm cười, đem tóc cô xoa thành ổ gà, "Tôi đã muốn nuôi cô từ nhiều năm trước."
"..."
Tô Vãn thấy mình sắp bị hắn ép cho tức chết rồi mà và thậm chí có một lần hoài nghi thời gian hắn trưởng thành có phải hay không rất không bình thường.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa, nơi này an toàn, có tôi ở đây sẽ không cho bất luận kẻ nào làm tổn thương đến cô."
Diệp Dục Sâm đưa tay đến thắt lưng cô rồi ôm cô lên phòng của mình, giúp cô tắm rửa thay quần áo, Tô Vãn nói tự mình làm được thế nên đuổi anh ta ra ngoài nhưng ý kiến đó bị hắn trực tiếp làm lơ.
Cô nằm ở trong bồn tắm tùy ý anh ta xử lý, đột nhiên cảm thấy chính mình trước mặt hắn chẳng khác nào một con búp bê vải tội nghiệp. Ngoài việc vâng lời mặc cho hắn chơi đùa về mặc khác chẳng thể làm được gì.
Mỗi ngày đều như vậy liệu có ngày bắt đầu chăng.
Cô không biết mình đã thϊếp đi từ lúc nào, nhưng lại nhớ ra mình gặp một cơn ác mộng trong mơ, mơ thấy bản thân bị người nào đó bắn một phát súng vào đầu và toàn thân máu chảy đầm đìa cứ thế ngã vào người Diệp Dục Sâm.
"A..."
Cô tỉnh dậy và phát hiện chính mình đang nằm trên giường của Diệp Dục Sâm.
Chiếc đồng hồ cạnh đầu giường chỉ thời gian đã là hai giờ rạng sáng, đêm hôm khuya khoắc mà Diệp Dục Sâm lại không ở trong phòng.
Cô cố gắng bình tĩnh lại sau cơn ác mộng và không thể nào chợp mắt lại nữa.
Hoàn cảnh xung quanh thật lạ lẫm phóng đại trong tầm mắt cô khiến trong lòng càng sợ hãi, hiện tại cô nhắm mắt lại trong đầu không khống chế được mà hồi tưởng lại cảnh mình vừa bị bắn vào đầu.
Cô ra khỏi phòng muốn ra ngoài dạo một chút nhưng bất ngờ nhìn thấy đèn trong thư phòng cách vách vẫn còn sáng.
"Thiếu gia, người đó đã chết, là một tên sát thủ chuyên nghiệp, không thể moi ra bất cứ tin tức hữu ích nào."
Tô Vãn đi lại gần, đem tai mình dán lên cửa, mơ hồ có thể nghe thấy người bên trong đang nói.
Đây là giọng nói của Tần Thư.
"Lần này ngài muốn đến thành phố A việc này thực sự chỉ vài người biết, sát thủ có thể chuẩn sát mà tìm được chúng ta, có thể ai đó bên trong nội bộ đã để lộ ra ngoài tin này."
"Trong lòng tôi hiểu rõ." Diệp Dục Sâm nói, "Đi tra kẻ đã tiết lộ hành trình tối nay của chúng ta đi."
"Vâng."
Tô Vãn đại khái nghe được chuyện sát thủ, để lộ bí mật và đang suy nghĩ ẩn ý trong lời nói đó. Cánh cửa đột nhiên bị người bên trong kéo ra, trọng tâm cô không ổn định trực tiếp ngã thẳng vào lòng ngực người đối diện.