Chương 5: Dưa hái xanh vẫn ngọt

Một đứa trẻ mười hai tuổi, nhất thời xúc động chém người, chỉ cần Tạ gia đưa người đi nhận phạt, thì Lão hoàng thúc có tức giận như thế nào cũng không thể ra tay gϊếŧ người được.

Trốn chạy, đó chính là bao che, sẽ sai càng thêm sai.

Tạ Ký Ngôn vừa nghe đại ca nói như vậy, nghẹn đỏ cả mặt, hai chân theo bản năng run rẩy.

Hắn... thật ra là muốn chạy, sau khi chém xong, nhìn máu tươi chảy tí tách, màu sắc đỏ rực ấy khiến cả người hắn căng cứng lên, rất muốn trốn nhưng đại phu kia ... Thật đáng giận, trong lời ngoài lời đều khinh thường dáng vẻ của hắn. Thế nên trong lúc nóng giận hắn mới mơ mơ màng màng trở về nhà.

Thế mà đại ca còn khen hắn?

Nội tâm khẩn trương thoáng kiêu ngạo vài phần.

Hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn bên ngoài lại có người tới.

Tạ Ký Ngôn rụt đầu lại, nhìn đại ca có chút cầu xin.

Lại không nghĩ rằng Tạ Ký Lăng đứng dậy vỗ vỗ vai hắn: “Nhị đệ, ngươi yên tâm, tuổi ngươi còn nhỏ, phạm phải tội không lớn, không chết được, nhiều nhất chỉ là chịu phạt một chút. Chờ Lão hoàng thúc phát tiết xong liền không sao nữa. Cô nương Tưởng gia kia nếu muốn kết giao cùng Lão hoàng thúc, sẽ chỉ làm đại phu kia giả bộ nghỉ dưỡng hai ba tháng, sau đó vẫn sẽ chủ động chữa bệnh. Ngươi chỉ cần chịu đựng mấy ngày là có thể về nhà.”

“.......” khóe miệng Tạ Ký Ngôn không tự chủ được mà giũ xuống.

Khi nói chuyện, người bên ngoài đã đi vào.

Lão hoàng thúc không tới, nhưng lại phái Ngụy đại nhân trong Hình Bộ tới, nhìn dáng vẻ cũng không định nhiều lời, chuẩn bị trực tiếp bắt người đi.

Mạnh thị đau lòng nhi tử, vội vàng nói: “Đại phu kia không phải bị thương sao? Chúng ta bồi thường tiền không được hay sao? Hài tử còn nhỏ, nào có thể vào nơi lao ngục kia?!”

“Bản quan vâng mệnh tới bắt hung phạm, không ai được phép cản trở! Tạ hầu gia, lão Vương gia nói, hiện giờ kinh thành này có nhiều kẻ ăn chơi trác táng ức hϊếp bá tánh, bầu không khí thật là không tốt, lệnh lang mới mười hai tuổi lại dám cầm kiếm hành hung. Nếu như không dạy dỗ nghiêm túc, chỉ sợ sẽ trở thành đại họa trong tương lai. Rất nhiều bá tánh đã tận mắt nhìn thấy hắn hành hung người khác ở bên đường. Nếu như không đem hung phạm ra trước công lý, bá tánh sẽ nói hầu phủ không coi ai ra gì, ỷ thế hϊếp người, cho nên bản quan tuân theo mệnh lệnh, cần phải nghiêm trị.” Ngụy đại nhân nói.

Việc này làm không khó.

Lão Vương gia nói, mười hai tuổi, không thể phạt nặng.

Nhưng dù tội không phải chết cũng phải chịu bị lột da.

“Việc chấn chỉnh bầu cũng phải dựa theo luật pháp mà làm, đệ đệ ta tuy đả thương người, nhưng cũng có lý do, không thể không điều tra rõ nguyên do liền trực tiếp định tội. Hình Bộ các ngài làm việc không đứng đắn, cha ta tất nhiên sẽ tấu cáo với bệ hạ, lấy lại công bằng!” Tạ Ký Lăng không cản trở việc bắt người nhưng cũng nhắc nhở một câu.

Hình Bộ lang sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua hướng Tạ Hạnh đang đứng.

Tấu cáo bệ hạ ư?

Tạ hầu gia dám sao?

Tạ hầu gia làm hoàng thân quốc thích mười lăm năm, hai năm đầu, hai cha con này chữ còn không biết viết, phải tìm người viết tấu chương thay, lời viết cũng toàn lời thô tục khó mà thanh nhã.

Mấy năm nay đều tự mình viết, nhưng ngoại trừ vấn an bệ hạ thì chuyện gì cũng không dám đề.

Ai cũng biết, Tạ gia sợ bệ hạ, bọn họ đột nhiên có được tước vị, sợ chọc bệ hạ không vui là cả nhà đóng gói về quê.

“Bản quan cũng là nghe mệnh lệnh của lão Vương gia mà hành sự, vài ngày trước đó bệ hạ còn quan tâm đến thân thể của lão Vương gia, nhưng một kiếm hôm qua của nhị công tử không ngừng ức hϊếp bá tánh, là làm trái ý bệ hạ, hầu gia nếu như tấu cáo với bệ hạ.....” Ngụy đại nhân cười một tiếng, “Hầu gia là bà con của bệ hạ, nhưng lão Vương gia lại còn là thân thúc thúc của bệ hạ..... Cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng ngài hẳn là hiểu rõ mới phải....”

“Người tới, đưa Tạ nhị công tử đi, nếu như có người cản trở, mang cả hắn về Hình Bộ.” Ngụy đại nhân mở miệng nói.

Dứt lời, Tạ Ký Ngôn liền bị bắt lấy.

“Nương! Cha nương cứu ta!” Tạ Ký Ngôn bị kéo đi, giãy giụa kêu lên, nơi nào còn khí thế chém người hôm qua.

Mạnh thị muốn xông lên phía trước, lại bị Tạ Ký Lăng trực tiếp ngăn lại, bởi vì hắn hiểu rõ, những người này ngoài mặt khách khí, nhưng chỉ cần Tạ gia đi sai bước, bọn họ tuyệt đối sẽ không khách khí.

Nhị đệ bị bắt thật đáng thương, nhưng nếu làm ầm ĩ lên, đáng thương chính là cả nhà.

Trên mặt Tạ Ký Lăng đặc biệt khó coi, những người này đối xử với bọn họ như vậy chỉ vì Tạ gia vô năng, không quyền. Nhưng hắn sẽ không để gia đình mình vẫn luôn hèn mọn như thế. Vài ngày trước đó hắn mới qua võ cử, không lâu sau liền có thể được chọn làm quan. Chỉ cần hắn có thể bò lên trên, sỉ nhục ngày hôm nay mới có thể không lại xuất hiện.

Mặt Tạ Doanh Nguyệt trắng bệch, nhớ tưởng Tưởng Đàm Nhi, nàng càng thêm oán hận.

Trong lòng nàng không phục, nàng chỉ là cùng Tưởng Đàm Nhi xảy ra chút tranh chấp mà đối phương lại dám hạ độc nàng. Chỉ vì không có chứng cứ, cho nên đệ đệ vì báo thù cho nàng liền trở thành sai trái!

Chẳng bao lâu, Tạ Ký Ngôn liền bị kéo ra ngoài cửa lớn Tạ gia, xảy ra việc lớn như vậy cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người Tạ gia một đường đuổi theo nhưng không làm gì được.

“Đưa vào xe tù, mang đi.”

Bình thường, con nhà quý tộc nếu là phạm tội nhưng chưa định tội sẽ được che đậy để giữ thể diện, nhưng Tạ gia lúc này chưa nhận được bậc ưu đãi này.

Khi Tạ Ký Ngôn đang bị người nhét vào xe chở tù nhân, Tụng Âm mới xuất hiện.

Nàng đột nhiên xuất hiện ở giữa đường, rất nổi bật, Ngụy đại nhân cũng không quen biết nàng, đang muốn gọi người đuổi đi, lại nghe thấy Tụng Âm mở miệng nói: “Ta là người Tạ Ký Ngôn chém hôm qua, nghe nói hôm nay có đại nhân tới làm chủ cho ta nên ta đến nhìn xem.”

Vừa nói như vậy, Ngụy đại nhân liền hiểu, thì ra là đại phu kia.

“Ngươi yên tâm, tuy Tạ nhị công tử xuất thân cao quý, nhưng hắn đã phạm luật và đả thương ngươi, quan phủ chúng ta sẽ không để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật. Ta sẽ đưa hắn về nha môn và cho ngươi một cái công đạo.” Thái độ Ngụy đại nhân hòa hoãn một chút.

“Đều tại ngươi!” Tạ Ký Ngôn nhìn thấy Tụng Âm, tức giận vô cùng, “Ngươi là loại tiểu nhân xảo trá, ta gặp ngươi một lần sẽ chém ngươi một lần, bổn thiếu gia mới không sợ loại tiện nhân ác độc dối trá như ngươi!!”

Nhìn thấy kẻ thù, hắn lại giận dữ.

“Vương gia cùng Ngụy đại nhân có phải hiểu lầm gì đó hay không? Tỷ đệ xảy ra chút mâu thuẫn, xuống tay có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là chuyện nhà mình, sao có thể làm phiền quan phủ ra tay trừng trị? Việc nhỏ nhặt như này chỉ cần dùng gia pháp trừng trị là được, không cần phải làm ra động tĩnh lớn như vậy đúng không?” Tụng Âm dường như không nghe thấy lời lẽ cuồng loạn của Tạ Ký Ngôn, mở miệng nói.

Lời này thốt ra, bên kia Tạ gia cũng không hiểu.

Ngụy đại nhân sửng sốt một chút.

Đêm qua Tụng Âm không tới Tạ gia, vì nàng biết tới đó cũng vô dụng.

Giờ thì khác, hoặc là Ngụy đại nhân đem Tạ Ký Ngôn đi trừng phạt, hoặc là theo như nàng nói, đem nàng làm “Người nhà”.

Sau này, cho dù không cam tâm tình nguyện, cũng không quan trọng.

Ngày tháng còn dài, chỉ cần người Tạ gia không chết, nàng liền có cơ hội đền bù tiếc nuối.

Dưa hái xanh vẫn sẽ ngọt nếu như được đậy nắp vài ngày.

Kiếp trước Tạ gia vì sự việc này mà phải chịu nhục nhã cực lớn, Tạ Ký Ngôn bỏ trốn, Tạ Hanh bị bắt viết sổ con tự thuật tội quản giáo không nghiêm, rồi bị trừng phạt. Thời điểm Tạ Ký Ngôn về nhà đã không còn cơ hội biện bạch, đại nhi tử của Tạ Hanh bị đánh bản tử, Tạ Doanh Nguyệt do bôi nhọ người khác hạ độc mình bị Thất Vương gia phái người tới vả miệng nhục nhã.

Bệnh tình của Lão hoàng thúc bị chậm ba tháng. Cả ba tháng, người Tạ gia cũng không dám ra khỏi cửa, trở thành chê cười cho cả kinh thành, về sau càng bị người đời coi khinh.

Toàn gia không dám ngẩng đầu.

Từ đây về sau, tâm lý Tạ gia vặn vẹo, căm ghét Tưởng Đàm Nhi, bắt đầu không từ thủ đoạn tìm đường chết.