Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phúc Hắc Độc Y Chỉ Muốn Tiến Về Phía Trước!

Chương 3: Vì suy nghĩ cho nàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiếp trước nàng tin tưởng Tưởng Đàm Nhi mà trở thành lưỡi dao sắc bén trong việc đẩy ngã Tạ gia.

Bây giờ có thể làm lại từ đầu, nàng sao có thể lại phạm phải cái sai ở kiếp trước?

Tưởng Đàm Nhi thầm giật mình, hô hấp đều chậm lại một nhịp: "A Âm tỷ tỷ... Lời, lời nói này của ngươi là có ý gì..... Ta không hiểu."

Trước khi chết, Tụng Âm đã quen biết Tưởng Đàm Nhi nhiều năm, cho dù nàng không rành việc đối nhân xử thế, cũng không hiểu lòng người hiểm ác, nhưng qua chừng ấy năm nàng cũng có chút hiểu rằng Tưởng Đàm Nhi không phải là người ngây thơ thuần khiết như nàng nghĩ. Chỉ là khi đó phần nhiều là thân bất do kỷ* , muốn chạy cũng khó khăn.

*Thân bất do kỷ: không phải lúc nào mình có cũng có thể tự quyết định chuyện của mình mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác.

Cho nên hiện giờ nhìn thấy bộ dáng này của Tưởng Đàm Nhi, nàng liền có thể kết luận, hiện tại Tưởng Đàm Nhi đã biết mối quan hệ giữa nàng và Tạ gia.

Nàng ta biết sớm hơn so với trong sách.

Mà trên quyển sách kia viết rằng: "Thất vương gia căn cứ vào manh mối tra ra được Tạ gia, nhưng lại kiến nghị Tưởng Đàm Nhi giấu giếm chân tướng với nàng. Cuối cùng Tưởng Đàm Nhi vì "Suy nghĩ" cho nàng mà đồng ý kiến nghị này."

Cốt truyện và hiện thực đúng là có chút khác nhau.

"Hai năm qua ta giúp ngươi chế thuốc, thay ngươi cứu người, thậm chí ngươi còn muốn ta làm ra thuốc hại người, ta cũng không từ chối, mà yêu cầu của ta chỉ có một. Đó chính là nhờ ngươi và Thất vương gia giúp ta tìm người thân thất lạc, tới kinh thành ba tháng rồi, ngươi vẫn không có tin tức hay sao?" Tụng Âm hùng hổ dọa người, tiếp tục truy hỏi.

Tưởng Đàm Nhi theo bản năng lùi lại phía sau một bước, trên mặt có chút đau nhức.

"Ngươi nghe ai nói lung tung? A Âm, ta sẽ không hại ngươi, ta nói không có chính là không có!" Tưởng Đàm Nhi quật cường nói.

Tưởng Đàm Nhi nghẹn đỏ cả mặt, trong mắt tràn đầy ủy khuất, giống như nàng ta thật sự vì nàng mà suy nghĩ vậy.

"Vậy còn Tạ gia thì sao?" Tụng Âm không che giấu hỏi.

Mắt Tưởng Đàm Nhi ngập nước mắt, nàng chỉ cảm thấy Tụng Âm đột nhiên thay đổi.

Lúc trước tính cách A Âm rất tốt, nàng nói cái gì A Âm cũng tin, là người khoan dung lại dịu dàng.

Vì sao nàng ấy đột nhiên trở nên hung hăng như vậy? Nàng không thích!

"Ta biết, Tạ gia từng có nữ nhi thân sinh, nhưng nghe nói thời điểm phu nhân và đứa bé kia xảy ra chuyện, hai người họ đã tử vong. Vậy làm sao có thể là ngươi được! A Âm, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!" Tưởng Đàm Nhi không kịp nghĩ nhiều liền vội vàng nói.

Phần lớn người kinh thành cũng không biết chuyện này.

Mười bảy năm trước, Tạ gia chưa có phát triển như bây giờ, ngay cả người thường cũng không bằng.

Cho đến mười lăm năm trước, bệ hạ đăng cơ. Người Tạ gia mới bay lên đầu cành, trở thành Tuyên Túc hầu như bây giờ, nhưng cũng chỉ có tước vị cùng ban thưởng, không có ân sủng.

Tưởng Đàm Nhi thề son thề sắc, chỉ sợ Tụng Âm không tin nàng ta.

Dáng vẻ này của Tưởng Đàm Nhi giống như hận không thể móc tim ra để chứng minh lời nói của mình.

Tụng Âm nhìn bộ dạng cố gắng thể hiện này chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Từ lúc bắt đầu, người trước mắt đã là người giả nhân giả nghĩa.

"Tưởng Đàm Nhi, ta có phải nữ nhi Tạ gia hay không còn chưa đến lượt ngươi phán đoán. Việc ngươi tự cho là đúng thật sự làm người ta ghê tởm. Từ hôm nay trở đi, ngươi cách xa ta một chút, nếu không ta cũng không đảm bảo rằng lần sau nhìn thấy ngươi, ngươi còn có thể há mồm nói nhảm giống như trước hay không!" Tụng Âm lạnh lùng nhìn nàng, chán ghét cực điểm.

Nàng đã từng nói qua manh mối tìm ra thân thế của mình với Tưởng Đàm Nhi.

Khi nàng năm tuổi, bọn buôn người đã không thể nuôi nàng nữa nên đã bán nàng đi.

Lúc bán nàng, người này không chịu nổi lương tâm cắn rứt liền nói sự thật. Nói rằng nàng đã bị trượng phu của bà ta bắt đi khi chạy nạn, nhưng không ngờ ông ta đột ngột qua đời. Bà ta không dám ra tay làm gì cả đành chờ nàng tắt thở. Trùng hợp thay, quan phủ lại phát lương thực, bố trí phòng ở cho người tị nạn dựa theo đầu người mà phân phòng nên mới tha mạng cho nàng.

Nhưng nuôi đến năm tuổi, bà ta thật sự nuôi không nổi nữa nên đã trả lại tã lót cho nàng.

Sau đó nàng bị mẹ mình mang đi, thứ này nàng cũng không giữ lại được nên đành lấy miếng vải có hình thêu mang theo bên mình.

Tạ gia vẫn luôn cho rằng đứa trẻ đó đã chết.

Suy cho cùng, trong hoàn cảnh đó, đứa bé nhỏ như vậy làm sao có thể còn sống được. Cho nên Tạ gia chưa từng công khai chuyện này ra bên ngoài chứ đừng nói đến việc tìm kiếm đứa bé.

Tưởng Đàm Nhi có thể biết được thân thế của nàng trước Thất vương gia, khả năng duy nhất chính là nàng ta từng thấy đồ vật có cùng loại thêu trên người Tạ gia.

Lúc này Tưởng Đàm Nhi thấy Tụng Âm vẫn lãnh đạm như trước, trong lòng vừa vội vừa tức.

" A Âm, chẳng lẽ ngươi không nghe lời ta nói lúc nãy sao? Ta đều là vì tốt cho ngươi mới nói như vậy, quên đi, ngươi vẫn đang bị thương, ta không so đo cùng ngươi nữa. Nếu ngươi vẫn muốn tranh cãi với ta, vậy về nhà trước đi, ta thật sự lo lắng cho ngươi!" Tưởng Đàm Nhi không khỏi lôi kéo nàng đi, "Hơn nữa, Tạ gia kia cũng không phải thứ gì tốt. Hôm nay bọn họ cũng dám cầm kiếm đả thương ngươi, bị thương vẫn là ngươi, ngươi còn phải trị thương cho Lão hoàng thúc! Ta nhất định cầu Vương gia làm chủ cho ngươi!"

Tụng Âm rút tay mình ra.

"Ngươi với ta vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, chuyện của ta ngươi lo đủ rồi, từ nay về sau không phiền ngươi lo lắng! Nếu ngượi lại chiếu cố cho ta, ta cũng sợ bản thân mình sẽ bị tính kế giống như cô nương Tạ gia." Tụng Âm lạnh giọng kiềm chế suy nghĩ muốn xiên ngươi của mình.

Tưởng Đàm Nhi tức giận, thật sự tức giận.

Tụng Âm quả thực không biết tốt xấu!

"Ngươi thật sự không muốn trở về cùng ta!? Ngươi một thân một mình, không thân không thích, ngươi muốn đi đâu? Tạ gia sao? Ngươi tự nhận chính mình là nữ nhi Tạ gia cho nên khinh thường kẻ bình dân áo vải là ta sao? A Âm tỷ tỷ, ta không biết ngươi lại là loại người này đấy, vì quyền quý liền từ bỏ hai năm tình cảm của chúng ta!" Tưởng Đàm Nhi cả giận nói, nước mắt đều rơi xuống.

Nàng không hiểu, Tạ gia thì có cái gì tốt đẹp!

Tạ hầu gia mất vợ thời trẻ, sau khi trở nên phú quý liền cưới vợ kế!

Thiên kim Tạ gia hiện tại căn bản không phải nữ nhi ruột của hắn, thế mà lại coi nàng như trân bảo cho vào gia phả Tạ gia!

Thi hội lần trước, đại lang quân Tạ gia Tạ Ký Lăng tự mình đón Tạ cô nương về nhà. Nàng thấy bên hông Tạ Ký Lăng có treo một túi tiền cũ kĩ làm bằng vải thô, trên túi thêu một loại hoa dại nhỏ, giống y như hình thêu trong miếng vải rách của Tụng Âm!

Sau đó nàng không cẩn thận đυ.ng vào Tạ Ký Lăng, túi tiền kia rớt trên tay nàng nên nàng đem về nhà. Cẩn thận quan sát một phen, xác thật không sai.

Mà hôm qua nàng gặp Tạ cô nương ở tửu lầu, sau khi xin lỗi nàng ấy liền trò chuyện trong chốc lát, Tạ cô nương cũng kể chuyện xưa của Tạ gia. Theo như lời nói của Tụng Âm, mọi chuyện đều khớp nhau.

Nhưng Tụng Âm là nữ nhi Tạ gia thì thế nào?

Chủ mẫu Tạ gia là vợ kế, trên đời này làm gì có vợ kế nào thật tình yêu thương con cái của nguyên phối.

Từ nhỏ đến lớn, Tụng Âm tiếp xúc với rất ít người, cũng không có lòng phòng vệ với người ngoài. Kế nữ Tạ gia kia lại là một nữ tử thích làm bộ làm tịch, như vậy cuộc sống của Tụng Âm sau khi trở lại Tạ gia sẽ trôi qua không tốt!

Nàng lo lắng cho Tụng Âm, vì suy nghĩ cho nàng như vậy, mà nàng thì sao?

Nàng ấy vậy mà ác ý phỏng đoán ý tốt của nàng!

Tưởng Đàm Nhi chờ Tụng Âm chịu thua. Nàng biết Tụng Âm là người như thế nào, nàng ấy hiểu biết rất nhiều, nhưng lại hoàn toàn không biết cách ở chung với người khác. Từ nhỏ nàng đã không nơi nương tựa, chắc chắn để ý nhất chính là tình nghĩa giữa người với người!
« Chương TrướcChương Tiếp »