Chương 2: Ai là người ngoài?

Trên cánh tay vẫn còn chảy máu, nhưng Tụng Âm không nói tiếng nào, giống như đã quên đi nỗi đau, nàng cố gắng sắp xếp lại ký ức cùng tình huống trước mắt.

Hai năm trước.

Tưởng gia chỉ là một gia đình lụi bại tại thôn nhỏ ở một huyện thành, Tưởng Đàm Nhi đột nhiên từ dị thế xuyên qua, bắt đầu dùng mỹ thực làm giàu.

Lúc ấy, nàng chôn cất sư phụ, khôi phục lại tự do.

Nàng cô độc một mình, vì tìm kiếm người thân mà lang bạt khắp nơi, gặp gỡ Tưởng Đàm Nhi.

Lần đầu tiên gặp nhau, nàng tình cờ gặp được một ông lão bị say nắng bên đường và kịp thời cứu được ông lão, lúc này Tưởng Đàm Nhi xuất hiện, nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra ông lão nay là ai, liền giúp đỡ tìm người nhà ông lão.

Ông lão này là một lão thái gia phú quý, sau này ông lão đã giúp đỡ Tưởng Đàm Nhi rất nhiều ở huyện thành..

Mà nàng cũng bởi vậy mà quen biết với Tưởng Đàm Nhi.

Tưởng Đàm Nhi nhiệt tình, hoạt bát, khi cười lên tỏa sáng như ánh mặt trời, làm cho người khác không thể rời mắt.

Mà nàng, không thân không thích cũng không có họ, từ nhỏ tính tình không tốt, lại nhiều lần bị người ta bán.

Sau này, nàng tuy được thần y mua lại nhưng nhiều năm bị nhốt ở một chỗ, không có sự tự do, nhìn đâu cũng chỉ thấy người sắp chết, nữ tử linh động như Tưởng Đàm Nhi, nàng làm sao lại không thích cho được.

Cho nên nàng cùng Tưởng Đàm Nhi liền trở thành bằng hữu, mà người Tưởng gia đối đãi với nàng cũng rất tốt, ở chung một thời gian bọn họ coi nàng như một thành viên trong gia đình vậy.

Một năm trước, Tưởng Đàm Nhi còn cứu về một nam tử đang bị thương.

Dưới sự chữa trị của nàng, nam tử kia đã khỏi hẳn, lại cùng Tưởng Đàm Nhi nảy sinh tình cảm, mà thân thế của nam tử đó không hề tầm thường, đó là Thất vương gia đương triều.

Trước khi rời đi Thất vương gia để lại một lá thư có thể giúp cho nam nhi Tưởng gia theo học tại thư viện lớn nhất kinh thành, đây chính là khởi đầu cho chuyến đi tới kinh thành của Tưởng gia.

Hiện tại, người Tưởng gia đã tới kinh thành được ba tháng.

Ba tháng mặc dù rất ngắn, nhưng chuyện mà Tưởng gia gây ra lại không hề ít.

Bởi vì Tưởng Đàm Nhi nhiều lần nhận được sự giúp đỡ của thất vương gia nên nàng ta có thể xuất hiện trong rất nhiều yến hội của các vị quan lại tiểu thư, thu hút rất nhiều ánh nhìn khác thường.

Thân phận của Tưởng gia cùng người khác có khác biệt quá lớn, thường xuyên bị đối xử lạnh nhạt, cho nên mỗi lần Tưởng Đàm Nhi đều ủy khuất, dù phẫn nộ vẫn kiên cường về nhà rồi kể cho nàng nghe về nhóm thiên kim ác độc mà nàng ta đã gặp.

Nàng rất ít ra cửa nên hoàn toàn không có hiểu biết gì về nhóm người đó. Tất cả đều từ miệng của Tưởng Đàm Nhi mà phán đoán người đó tốt hay xấu.

Người Tạ gia chính là đại ác nhân trong miệng Tưởng Đàm Nhi.

Vài ngày trước, Tưởng Đàm Nhi mới cùng cô nương Tạ gia nảy sinh mâu thuẫn, nguyên nhân là do Tưởng Đàm Nhi biểu hiện cực kì nổi bật ở trong yến hội, liền làm năm bài thơ, nhưng cô nương Tạ gia chỉ ra được sự khác biệt quá lớn ở phong cách làm thơ, nó không giống như là cùng một người viết.

Có người cảm thấy Tưởng Đàm Nhi có tài nhưng cũng có người đồng ý với lời nói của cô nương Tạ gia.

Náo loạn đến khó coi.

Ngày hôm qua, ở trước mặt công chúng cô nương Tạ gia đột nhiên hai má phiếm hồng tựa như điên lại tựa như say, không màng nha hoàn ngăn cản liền lộ vai cổ, cứ thế mà làm tổn hại danh dự, trở thành trò chê cười của bao người.

Mà trước khi điều bất thường này xảy ra, cô nương Tạ gia chỉ gặp Tưởng Đàm Nhi.

Tưởng Đàm Nhi hôm nay đi gặp Thất vương gia, Tạ Ký Ngôn muốn báo thù cho tỷ tỷ nhưng lại không tìm thấy nàng ta.

Mà nàng là người bên cạnh Tưởng Đàm Nhi, lại là người có y thuật. Tạ Ký Ngôn tự nhiên dời sự căm thù chuyển lên đầu nàng, nên mới có một màn cánh tay bị chém vừa nãy.

Chuyện này thật ra là Tưởng Đàm Nhi làm, nhưng nàng ta căn bản không lưu lại chứng cứ, ngược lại Tạ Ký Ngôn ở trước mặt bao người ra tay đả thương người, điều này sẽ dẫn đến sự chỉ trích của công chúng, không có đạo lý.

Cũng vì một kiếm này mà trở thành lý do Tưởng Đàm Nhi trả thù nhà họ Tạ trong tương lai.

....

“Tụng Âm tỷ tỷ, ngươi bị thương sao?!”

Lúc Tụng Âm đang nghĩ ngợi, Tưởng Đàm Nhi vội vàng vọt vào y quán.

Tưởng Đàm Nhi có một khuôn mặt dễ nhìn, mềm mại đáng yêu, đôi mắt lại càng thanh triệt sáng ngời, giống như là bông hoa nở rộ, sinh cơ bưng bừng. Trên người nàng có một loại mị lực đặc biệt, là một viên ngọc sáng lộng lẫy mà ở trong đám người mênh mông chỉ cần liếc mắt một cái là thấy.

Nhưng tâm tư giấu ở trong nụ cười ngây thơ trong sáng kia lại làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.

Đời trước, khi Tưởng Đàm Nhi cuối cùng cũng gả vào hoàng thất liền mời nàng đi cùng.

Khi đó nàng đã dự định rời kinh thành tiếp tục tìm người, nhưng Tưởng Đàm Nhi khi ấy đã trở thành vương phi, nàng tự nhiên không có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể đi vào vương phủ.

Bề ngoài, nàng là bằng hữu của Tưởng Đàm Nhi, kỳ thật nàng chỉ là đại phu của hồi môn.

Nếu sư phụ biết nàng rơi vào kết cục kia, chỉ sợ người ở trong đó có thể cười nứt quan tài.

Nàng vất vả nhiều năm như vậy, nàng liều mạng mà học y, lại bái sư, thật khó khăn mới đổi được một thân tự do. Nhưng kết quả lại thành nửa cái nô tài.

Thậm chí đến cuối cùng nàng lại còn vì Tưởng Đàm Nhi mà chết!

Tưởng Đàm Nhi một đường trở thành vương phi, đắc tội không biết bao nhiêu người, đột nhiên bị người ám sát, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, thất vương gia vì cứu Tưởng Đàm Nhi mà kéo nàng làm tấm thịt chắn đao!

Đều là ân nhân cứu mạng, cẩu Vương gia mặt còn dày hơn da trâu, nặng bên này nhẹ bên kia.

Điều mà nàng không nghĩ tới chính là, thời điểm mà nàng sắp tắt thở, rốt cuộc Tưởng Đàm Nhi mới nói chân tướng mọi việc cho nàng.

Tưởng Đàm Nhi đã sớm biết nàng mang dòng máu của Tạ gia.

Chỉ là Tưởng Đàm Nhi cho rằng, phụ thân nàng đã cưới người khác, không phải là người tận tâm, huynh đệ tỷ muội nàng làm người ác độc, không xứng làm người thân của nàng, cho nên vì tốt cho nàng mà vẫn luôn lừa gạt nàng.

Thậm chí còn làm hại Tạ gia nhà tan cửa nát!

“Tụng Âm, người đừng trách ta, ta đều là vì tốt cho ngươi, người Tạ gia ác độc như vậy, nếu như bọn họ dây dưa với ngươi, đời này của ngươi liền bị huỷ hoại.... Kiếp này có thể làm tỷ muội với ngươi, Đàm Nhi thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn ngươi A Âm tỷ tỷ, cảm ơn ngươi đã làm hết thẩy vì ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi…”

Nhớ tới những lời của Tưởng Đàm Nhi lúc sắp chết, trong lòng Tụng Âm tràn đầy tức giận, tức giận muốn hộc máu!

Những lời đó vẫn văng vẳng bên tai nàng, đối mặt với Tưởng Đàm Nhi trẻ tuổi hơn ở trước mặt, Tụng Âm trực tiếp nổi giận.

“Bang!”

Tụng Âm trực tiếp nâng cái tay không bị thương của mình lên và cho Tưởng Đàm Nhi một bạt tai.

Tưởng Đàm Nhi còn chưa thể chết, nhưng hệ thống cũng không nói là không cho đánh.

Cả người Tưởng Đàm Nhi ngây dại, che lại nửa khuôn mặt tức giận lại khϊếp sợ nhìn nàng: ”A Âm tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?!”

“Ngươi đem “Xuân Khi” của ta dùng hết trên người thiên kim Tạ gia có đúng hay không? Thời điểm người đòi lấy thuốc, rõ ràng nói chỉ muốn để cô nương Tạ gia mất chút thể diện, vì sao lại làm tổn hại danh dự của Tạ cô nương?!” Tụng Âm chất vấn nói.

Những lời này của nàng cũng không phải oan uổng Tưởng Đàm Nhi.

Cô nương Tạ gia hoài nghi câu thơ của Tưởng Đàm Nhi có vấn đề, khiến cho nàng ta cực kỳ tức giận, liền nhận định Tạ cô nương là cố ý nhằm vào mình.

Sau khi trở về, Tưởng Đàm Nhi liền đem chuyện này thêm mắm dặm muối rồi nói cho nàng.

Nàng ta nói, bản thân Tạ cô nương không viết ra được cho nên ghen ghét tài năng của nàng.

Lại nói Tạ cô nương giả bộ đoan trang, nội tâm lại thô bỉ ngạo mạng, loại người như thế này lại được người khen ngợi, người trong kinh thành này đúng là không biết phân biệt, cho nên nàng một hai phải vạch trần gương mặt thật của Tạ cô nương, vì vậy mới đòi nàng một lọ thuốc.

Thuốc này gọi là “Xuân Khi”, nếu dùng ít sẽ chỉ khiến hai má ửng hồng, hai canh giờ là hết, nhưng nếu như dùng nhiều, cả người vừa nóng vừa hồng lên, dù sao cũng là dược vật, cũng sẽ có chút mất thần trí.

Mà Tạ cô nương hiển nhiên là đã dùng không ít, mới có thể tổn hại danh dự.

Tưởng Đàm Nhi nghe nàng nói, cũng có chút tức giận.

Y quán này còn có người ngoài!

“A Âm, ngươi nhất định phải nói lời này trước mặt nhiều người như vậy sao? Hôm qua ta đã xin lỗi Tạ cô nương, chúng ta thật sự đã làm lành, sau đó chính nàng ta uống say mới làm mất mặt mũi, sao ngươi có thể đẩy tội lỗi lên đầu ta?” Bị đánh trước mặt mọi người, trong lòng Tưởng Đàm Nhi thực không thoải mái, nhưng nghĩ đến tính cách của Tụng Âm nàng vẫn kiên nhẫn nói lại: "Ngươi nhìn ngươi xem, Tạ Ký Ngôn làm ngươi bị thương như vậy, ngươi lại còn bênh vực người ngoài như vậy, ngươi cũng quá dễ bị bắt nạt đi!”

Tụng Âm biết, Tưởng Đàm Nhi đang nhắc nhở nàng.

Vết thương của nàng là người Tạ gia tạo thành, mà chuyện cô nương Tạ gia này nàng cũng có tham dự vào đó.

Nói trước mặt mọi người, đối với ai đều không phải chuyện tốt.

“Người ngoài?” Tụng Âm cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nhìn nàng, “Tưởng Đàm Nhi, ta với Tạ gia, thật sự chỉ là người ngoài thôi sao?”