Chương 21: Giáo thảo đại băng sơn
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy, ba ngày sau, Lan Na cũng gia nhập bang ‘Nghịch Đồng Thiên’. Trận hỗn chiến bang phái ngày đó có kẻ cố tình quay clip, đăng lên diễn đàn, lại còn lấy một cái tên cực kì máu chó: Một cô gái khơi mào huyết án, khiến cho Lan Na hoàn toàn nổi giận. Cho nên từ khi ba người cùng phòng ký túc với Cố Nhược An gia nhập, bang hội náo nhiệt hơn trước kia nhiều, đặc biệt là đám lưu manh trong bang, căn cứ vào nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, xin ba người cho được cấu kết, xin được bao nuôi, nhất là Lan Na, tính cách cởi mở, thích đùa giỡn với mọi người, ở trong bang hội thoải mái như cá gặp nước.
Nghe nói sau đó, kẻ tên là Mình Ta Xưng Bá kia công khai xin lỗi Lan Na trên kênh thế giới, nguyên nhân là gì thì không ai biết, Cố Nhược An đoán là chắc chắn có liên quan tới mấy người đại thần, vì gần đây ba người này hành động bất thường, nhưng Lan Na cũng trả lời một câu khiến Cố Nhược An cảm thấy vô cùng khí thế.
[Thế giới] Mình Ta Xưng Bá: Thiển Mạt Yên Huân Trang, chuyện là trước là ta không đúng, thật xin lỗi! Chuyện trước kia của chúng ta xí xóa, sau này cô đi đường lớn của cô, ta đi cầu độc mộc của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
[Thế giới] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Đừng xin lỗi tỷ, vì tỷ và ngươi không có quan hệ gì!
Không thể không nói, gần đây bốn người Cố Nhược An sống vừa vụиɠ ŧяộʍ vừa vui vẻ (Đánh chữ sai sao? Không đâu không đâu, họ thật sự vừa sống vụиɠ ŧяộʍ lại vừa vui vẻ thoải mái!), đánh quái có người tranh nhau dẫn họ đi, cấp bậc của bốn người tăng rất nhanh, mới có mấy ngày đã tăng khoảng mười cấp. Nhưng đối với yêu cầu gặp mặt quấy rầy liên tục của ba người Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên, bốn người Cố Nhược An vẫn giữ vững phòng tuyến, cự tuyệt không đồng ý, ngươi nghĩ xem, đều học cùng một trường, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, để họ đuổi theo gọi mình là đại tẩu trong trường học, lại còn là loại quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận này, rất khó xử. Thật ra thì Cố Nhược An cũng là một cô gái ngoan ngoãn, dù cô có lòng hư vinh của một cô gái, cũng ảo tưởng được ở bên đại thần trong trò chơi, nhưng nếu bước ra ngoài đời thật thì, gọi một người không quen không biết là lão công lão bà, Cố Nhược An vẫn không làm được.
Buổi trưa hôm nay, ăn cơm trưa xong, Cố Nhược An ở trong ký túc xá vào game, Hà Tử Mạt bị Lan Na kéo tới siêu thị mua đồ, Cốc Tuyết thì không biết tung tích, không ai chơi cùng, Cố Nhược An bắt đầu luyện đan dược cho bang. Trận hỗn chiến bang phái lần trước, mọi người dùng hết rất nhiều thuốc tốt, hơn nữa nàng đã đồng ý sẽ làm thuốc cho bang hội nên Cố Nhược An ngoan ngoãn nhét đan dược đã luyện xong vào kho bang. Đang chuẩn bị tới kho xem còn thiếu tài liệu gì để làm trang bị cấp 100 mới cho moin người, Cố Nhược An nghe thấy tiếng của lão đại Cốc Tuyết.
“An An này, một rưỡi cậu có rảnh không?”
“Để làm gì?”
“À, không phải mấy ngày trước có tổ chức cuộc thi thiết kế chương trình máy tính cho sinh viên đại học toàn quốc sao? Thẩm Dục Hiên học khoa luật của trường ta được giải nhất, chủ nhiệm khoa mời anh ta tới khoa máy tính tham gia giao lưu.”
“Cái gì? Lão đại, cậu không nghe nhầm chứ? Cậu chắc chắn cậu không nói sai sao! Là khoa luật chứ không phải khoa máy tính của chúng ta?” Cố Nhược An không tin nổi, khoa của chúng ta không còn ai sao? Dù là cuộc thi cấp quốc gia thì cũng không thể để người của khoa luật giẫm lên đầu mình thế chứ, đây không phải là tát vào mặt chủ nhiệm khoa sao?
“Không sai, chính là khoa luật, cậu không nghe nhầm, tớ cũng không nói sai!” Cốc Tuyết cũng tỏ vẻ tiếc hận.
“Nhưng chuyện đó và chuyện cậu tìm tớ có liên quan gì tới nhau!” Sau khi cảm giác kinh hãi phai nhạt, Cố Nhược An lập tức bình thường trở lại, mặc kệ hắn là khoa luật hay khoa máy tính, đây chính là cuộc thi quốc gia, dù sao cũng là cùng một trường, coi như mang lại vẻ vang cho trường học. (o(╯□╰)o Cố đại tiểu thư hoàn toàn không có tự giác của sinh viên khoa máy tính!)
“Không phải vừa rồi tớ nói chủ nhiệm khoa muốn mời Thẩm Dục Hiên kia tới sao? Ban đầu đã sắp xếp tớ đi đón hắn, nhưng tớ lại bận việc, chỉ đành làm phiền cậu!” Cốc Tuyết áy náy nhìn Cố Nhược An nói.
“Cái gì? Không thể nào! Sao lại là tớ, sao không gọi Lan Na và Tử Mạt đi đón!” Cố Nhược An lập tức từ chối, loại chuyện phí sức không có tí chỗ tốt nào như thế này, cô tuyệt đối không muốn làm.
“Cậu không nghĩ tới tính tình của Lan Na và Tử Mạt sao, một người siêu hướng ngoại, một người lại siêu hướng nội, bảo hai người họ đi đón còn không hù dọa người ta sao, chỉ có người dịu dàng đáng yêu, tú ngoại tuệ trung*, cực kỳ thông minh như An An cậu mới có thể gánh vác nhiệm vụ gian khổ này.”
*tú ngoại tuệ trung: bề ngoài xinh đẹp, bên trong thông minh hiểu biết
Đôi mắt to của Cốc Tuyết lóe sáng lấp lánh, vẻ mặt như sói giả làm bà ngoại dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, “Nghe nói Thẩm Dục Hiên kia là giáo thảo của đại học N chúng ta đó! Cậu xem xem, tớ để cơ hội quen biết một người xuất sắc như vậy lại cho cậu, tớ đối với cậu rất tốt đúng không! Không cần cảm động đến rơi nước mắt đâu, mau lĩnh chỉ tạ ơn đi!” Nói xong còn vỗ vỗ vai Cố Nhược An.
“Lão đại, sao giờ tớ thấy cậu giống hệt má mì dụ dỗ con gái nhà lành thế?” Cố Nhược An dửng dưng nói, “Vị giáo thảo kia, cậu không vào diễn đàn trường sao, đó chính là một đại băng sơn, có thể đông lạnh chết người, dù giờ là mùa hè nhưng tớ cũng không muốn bị núi băng làm lạnh đâu, lão đại, uổng công bình thường tớ tin tưởng cậu đến vậy, tới thời khắc mấu chốt, cậu lại bán đứng tớ!”
“Cố Nhược An, cậu không ăn mềm muốn ăn cứng sao!” Mặt Cốc Tuyết lập tức biến sắc, đừng thấy lão đại lớn lên thông minh đáng yêu, bình thường điềm đạm nhã nhặn, một khi nổi giận, Cố Nhược An cũng thấy hơi sợ.
“Được rồi được rồi, Tuyết nương nương, tiểu nhân lĩnh chỉ, người cứ yên tâm đi!” Nói xong còn đứng dậy nhún người hành lễ vạn phúc.
“Ừm, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy, nhớ kĩ, 1 rưỡi đi mời anh ta tới giảng đường lớn của khoa máy tính, cậu đại diện cho toàn bộ sinh viên khoa máy tính chúng ta, lát nữa thay quần áo, chải đầu, chuẩn bị cẩn thận, lên tinh thần một chút cho tớ, cậu phải nhớ kĩ, cậu chính là hình tượng của khoa máy tính!” Cốc Tuyết cười hì hì vỗ vai Cố Nhược An dạy bảo.
“Muốn tìm bảng hiệu sống thì phải tìm Lan Na mới đúng, gương mặt cùng dáng người của cậu ấy mới là hình tượng!” Cố Nhược An nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cậu nói cái gì?” Cốc Tuyết lại gần.
“Không có gì, không có gì, lão đại, tớ đi đâu đón anh ta, các cậu hẹn nhau ở đâu?” Cố Nhược An vội vàng lái sang chuyện khác.
“À, ở kí túc xá của anh ta, phòng 503 ở kí túc xá nam số 4 đối diện, phải đích thân tới kí túc xá mời, thể hiện thành ý của chúng ta.”
“Không thể nào! Làm thế không phải là hủy đi sự trong sạch của tớ sao? Nếu để người khác biết thì làm thế nào bây giờ?” Hai tay Cố Nhược An ôm ngực, lùi về phía sau mấy bước, “Sao không để nam sinh lớp chúng ta đi mời!”
“Được rồi, được rồi, đừng làm bộ nữa, đó là việc chung! Phát hiện thì sao? Tớ đã nói chuyện với người quản lý kí túc xá kia rồi, lúc tới đó cậu cứ nói với người ta là cậu học khoa máy tính, người ta sẽ để cậu vào!” Cốc Tuyết không nhẫn nại khoát khoát tay.
“Đừng mà lão đại, tớ là một nữ sinh mà vào ký túc xá nam thì không ổn đâu! Sẽ bị người ta chỉ trích đấy, nếu không cậu bảo anh ta xuống dưới đi, đúng 1 rưỡi tớ sẽ tới dưới lầu chờ anh ta!” Cố Nhược An khóc thầm.
“Được thôi, vậy cậu tự đi mà nói với anh ta!” Cốc Tuyết nhếch mép cười một cái, khiến Cố Nhược An cảm thấy vô cùng xảo trá.
“Vậy… vậy lão đại, cậu cho tớ số điện thoại của… anh ta!”
“Ý cậu là số điện thoại ký túc xá hay số di động? Nếu là số điện thoại phòng ký túc…, thật xin lỗi, tớ quên không hỏi rồi!” Cốc Tuyết vô tội giơ hai tay ra, “ Nếu cậu nói số di động thì…, thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân cậu, tớ cũng rất mong cậu có thể lấy được số di động của Thẩm giáo thảo. Phải biết rằng, lượng người muốn số di động của anh ta đã xếp hàng từ đây tới ngoài cổng trường rồi!”
“Đúng vậy nhỉ, nếu có thể lấy được số di động của anh ta, bán cho từng người một, tớ có thể thành tiểu phú bà rồi!” Vừa nghĩ tới tiền, hai mắt Cố Nhược An lập tức sáng lên.
“Gian thương, đến chuyện này cũng nghĩ tới kiếm tiền! Tớ thật sự bận việc, nhớ nhé, nhớ đi đón Thẩm giáo thảo đúng giờ, tới giảng đường lớn của khoa nhé!” Cốc Tuyết nhắc nhở Cố Nhược An lần nữa, sau đó vội vã ra ngoài, để lại Cố Nhược An vẫn đang suy tư xem rốt cuộc nên dùng phương pháp gì để lấy được số di động của giáo thảo.