Chương 20: Bạn học à, chúng ta không quen
[Thế giới] Mình Ta Xưng Bá: Chuyện ngày hôm nay coi như xong, Thiển Mạt Yên Huân Trang, sau này đừng để ta phải nhìn thấy cô nữa!
Nhìn xem người này nói sao này! Kẻ cản đường là hắn, kẻ gây rối là hắn (xin hãy quên ba người kia đi đi), kẻ muốn pk cũng là hắn, đánh không thắng đành nhận thua là hắn, giờ hắn lại còn uy hϊếp Lan Na, Cố Nhược An nổi giận!
[Thế giới] Đạm Nhược An Niên: Ơ, Xưng Bá bang chủ nói gì vậy, chuyện hôm nay là do các ngươi khơi mào, nếu ta nhớ không nhầm thì…, kẻ động thủ trước là các ngươi đúng không!
[Thế giới] Đạm Nhược An Niên: Hơn nữa các ngươi còn không biết xấu hổ, dùng một đoàn người vây công Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên, Tả Ngạn Vân Yên và Tử Chi Chung Chương, nếu không phải ba người họ kĩ thuật tốt trang bị mạnh thì sớm đã bị các ngươi gϊếŧ rồi!
[Thế giới] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Không tồi, đường đường đứng đầu một bang lại bắt nạt một cô gái, ta thấy Thần Thoại Bất Tử các ngươi cũng chỉ được đến thế mà thôi, nên giải tán sớm thì tốt hơn.
[Thế giới] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Xem cách kẻ này nói chuyện, đúng là lòng tham không đáy, thể diện cũng muốn, đạo lý cũng muốn!
[Thế giới] Tử Chi Chung Chương: Thua chính là thua, sao lại nói nhảm nhiều như vậy!
[Thế giới] Mình Ta Xưng Bá: Thiển Mạt Yên Huân Trang, đừng tưởng rằng bây giờ cô có người của ‘Nghịch Đồng Thiên’ che chở, tiện nhân, tốt nhất cô đừng rơi vào tay ta.
[Thế giới] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Chuyện này là do ta mà xảy ra, ta cảm thấy nên nói rõ với mọi người. Thứ nhất, ta và Xưng Bá bang chủ không có bất cứ quan hệ nào, mong ngươi đừng tự mình đa tình nữa. Thứ hai, đây là chuyện giữa ta và ngươi, đừng có liên lụy đến người của ‘Nghịch Đồng Thiên’, không liên quan gì tới bọn họ. Thứ ba, nếu ngươi muốn tìm ta báo thù, có giỏi thì chúng ta pk, lão nương không sợ ngươi!
Lan Na đanh đá giờ cũng thật sự nổi giận, hoàn toàn chẳng quan tâm tới hình tượng thục nữ của mình, chỉ vào màn hình chửi ầm lên: “TMD, đồ Xưng Bá ooxx đáng chết, đừng tưởng rằng ngươi lợi hại, còn dám uy hϊếp lão nương, lão nương không sợ ngươi!”
“Na Na, bình tĩnh, bình tĩnh! Chú ý hình tượng!” Hà Tử Mạt không xoay đầu lại nhắc Lan Na.
“Còn chú ý cái rắm, đã bắt nạt tới tận mặt lão nương rồi! Cứ để hắn uy hϊếp lão nương xem thế nào, lão nương không tin hắn còn dám luân bạch lão nương!”
Vừa nghe tới hai từ ‘luân bạch’, kí ức đau thương của Cố Nhược An bị gợi lên, nàng vội an ủi Lan Na: “Nếu không chúng ta tìm người giúp đỡ?”
“Giúp cái gì mà giúp, bắt đầu từ mai tớ sẽ nỗ lực luyện cấp, thể diện này không thể không giành lại, một ngày nào đó lão nương sẽ chém hắn, không, lão nương muốn luân bạch hắn!”
“Được rồi, được rồi, luân bạch thì luân bạch, tới lúc đó bọn tớ đều đi giúp cậu hả giận! Đừng giận nữa, như thế này đi, dù sao mọi người cũng không còn tâm trạng chơi trò chơi nữa, giờ cũng không quá trễ, chúng ta ra ngoài ăn đồ nướng đi!” Cốc Tuyết vội vàng dời đi sự chú ý của Lan Na.
“Cái gì? Đồ nướng, tốt, lâu lắm rồi tớ không ăn, tớ muốn ăn thịt ba chỉ, muốn ăn xương sườn, muốn ăn xương sụn!” Vừa nghe thấy đồ nướng, mây đen trên đầu Lan Na lập tức tản ra, vội vàng gọi mọi người, “Tớ muốn biến phẫn nộ thàn thức ăn mà ăn!”
“Được, để tớ nói với bọn họ một tiếng đã!” Cố Nhược An quay lại trước máy tính, vì vừa rồi pk nên đội ngũ giải tán, nàng nhân tiện nhắn vào kênh Bang phái cho đại thần.
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Tâm trạng bạn cùng phòng của ta không tốt, bọn ta không vào phụ bản nữa, chuẩn bị ra ngoài ăn đồ nướng!
[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Không phải chứ, đại tẩu, mới hơn 9 giờ mà mọi người đã ra ngoài ăn đêm rồi? Thật hạnh phúc~
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: o(n_n)o~ Phía ngoài trường học của chúng ta có một quán đồ nướng rất ngon, buôn bán cũng đắt hàng, chúng ta muốn tới sớm một chút chiếm chỗ, nếu đi muộn sẽ không còn đồ ăn!
[Bang phái] Tả Ngạn Vân Yên: Hóa ra đại tẩu vẫn đang đi học, chắc là học đại học nhỉ, năm mấy rồi?
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Năm hai. (*^__^*) Hì hì……
[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Hóa ra là tiểu sư muội, bọn anh năm ba đại học rồi, sau này phải gọi là sư huynh!
[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Vậy chẳng phải lão đại thành tiểu sư đệ của chúng ta sao?
[Bang phái] Túy Khán Hồng Trần: Các cậu rất rảnh rỗi nhỉ?
[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Khụ khụ, đại tẩu à, nói mới nhớ, phía ngoài trường học của bọn anh cũng có một quán đồ nướng rất đông khách, hương vị cũng thơm ngon, đặc biệt là thịt ba chỉ, xương sườn, xương sụn của bọn họ, chậc chậc, nói xong anh cũng chảy nước miếng……
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Thật sao? Thật sự trùng hợp đến thế? (⊙o⊙)
[Bang phái] Tả Ngạn Vân Yên: Đúng vậy, đại tẩu cũng ở tỉnh S nhỉ, vậy em biết đại học N không, quán đồ nướng kia đi từ cửa tây đại học N ra rẽ phải thì là nhà thứ tư!
[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Không sai, nếu đại tẩu rảnh rỗi thì có thể tới đó nếm thử, nhân tiện gặp lão đại, bọn anh sẽ tận tình tiếp đãi.
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Em nghĩ em biết quán đó!
[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: A? Đại tẩu cũng ăn ở đó rồi à? Không tệ nhỉ!
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Ặc… ⊙﹏⊙ toát mồ hôi, em nghĩ hình như quán bọn em định đi chính là quán đó!
[Bang phái] Tả Ngạn Vân Yên: Cái gì? Đại tẩu, đúng là phân vượn, em ở đại học N? Cực kỳ muốn gặp mặt!
[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Gặp mặt gặp mặt! Nói đi đại tẩu, em học khoa nào?
An An, sao cậu vẫn chưa xong. Bọn tớ đều đang chờ này” Lan Na khó chịu nhìn chằm chằm người gây cản trở này.
“Na Na, lão đại, mấy người đại thần học cùng trường với chúng ta, bọn họ muốn gặp mặt, chuyện này…” Đưa quyền quyết định cho lão đại và Na Na, Cố Nhược An chối sạch sẽ.
“Cái gì? Trùng hợp đến thế sao?” Cốc Tuyết có vẻ không tin.
“Không được không được, hôm nay không được, hôm nay trạng thái của tỷ không tốt, không thể phá hoại hình tượng, hôm khác đi!” Lan Na khoát khoát tay.
“Được rồi, để tớ nói với họ!” Cố Nhược An tiếp tục gõ bàn phím.
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Như vậy không ổn lắm! Bạn học à, chúng ta không quen!
[Bang phái] Tả Ngạn Vân Yên: Quen mà, đại tẩu, đều quen lắm mà, đều là người một nhà cả!
Nói cái gì đó, nói cái gì đó, ai là người một nhà với ngươi! Cố Nhược An thầm cản thán….
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Thật xấu hổ, bạn cùng phòng của em, Thiển Mạt Yên Huân Trang kia đó, hôm nay tâm tình không tốt, để hôm khác đi!
[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Đừng mà đại tẩu, chẳng lẽ em không muốn nhìn một chút xem lão đại như thế nào sao? Lão đại của bọn anh, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, nữ sinh theo đuổi cậu ta có thể xếp hàng vài vòng quanh đại học N!
[Bang phái] Túy Khán Hồng Trần: Xem ra đã lâu rồi chúng ta không pk, không bằng pk ngoài đời thực đi?
[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Khụ khụ, lão đại à, tớ sai rồi, tớ sai rồi, tớ đùa mà! Đại tẩu, lão đại vì em mà thủ thân như ngọc, chờ em đến hái!
[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Được rồi, không nói chuyện với các anh nữa, các bạn đều đang chờ em, đi đây! o(╯□╰)o
Dù biết mấy người này nói đùa nhưng mặt Cố Nhược An vẫn hồng hồng, thật ra thì trong lòng nàng, nàng cũng rất kinh ngạc vì đại thần cũng là sinh viên, lại còn học cùng trường với mình, nghĩ đến sau này có thể gặp phải đại thần trong trường, tim của nàng liền đập rộn rã.
“Sao thế? Sao mặt đỏ thế?” Hà Tử Mạt kì quái hỏi.
“Không có gì, chắc là bị nóng, đi thôi!” Che giấu sự bối rối của mình, Cố Nhược An vội cầm túi, đẩy ba người kia ra cửa.
Trong một phòng ký túc nam.
“Lão đại, cậu không muốn xem mặt đại tẩu sao? Hay là chúng ta đi đi!” Cao Mân cười dâʍ đãиɠ.
“Ừ?” Đại thần nhướn mày, nhìn Cao Mân.
“Hì hì, lão đại à, không biết đại tẩu học khoa nào nhỉ, nghe nói khoa biểu diễn có mấy người lớn lên không tệ, còn có khoa ngoại ngữ, có mấy người lọt vào bảng hoa khôi của trường đấy!” Phương Thiên Dật cũng bu vào.
“À? Xem ra cậu biết rất rõ nhỉ!” Đại thần tự tiếu phi tiếu.
“Cũng không biết đại tẩu học khoa gì! Đại tẩu, em gợi lên lòng hiếu kì của anh!” Bành Phái cũng giả bộ đấm ngực dậm chân nói.
“Như thế này đi, không bằng chúng ta…” Đại thần cố ý ngừng một chút, quả thật nhìn thấy ánh mắt lóe sáng lóe sáng của mọi người, cười một tiếng, “Không bằng chúng ta hoạt động gân cốt một chút, đã lâu rồi không vận động!”
“A!~” Bốn người Cố Nhược An mới đi tới tầng một liền nghe thấy trong kí túc xá nam sinh đối diện truyền tới một tràng tiếng kêu thảm thiết, nhớ lại vừa rồi đại thần nói pk ngoài đời thực, Cố Nhược An lập tức run lên.