Edit: Zyn
Thời gian nghỉ trưa, Nhạc San cùng Hiểu Mĩ đến bên ngoài ăn cơm trưa, nàng xem Hiểu Mĩ ngay cả ăn cái gì đều là vô lực, thực không nhìn nổi bộ dáng này, rốt cục nhịn không được quan tâm mở miệng hỏi nàng. “Hiểu Mĩ,mấy ngày gần đây cậu tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?”
“Ân.” Hiểu Mĩ ngay cả trả lời vấn đề cũng là vô lực.
“Làm sao vậy? Cậu muốn hay không nói ra? Tuy rằng mình không phải thực thông minh, nhưng là cũng có thể hỗ trợ nghĩ biện pháp giải quyết.” nàng ôn nhu khuyên bảo.
“Không có cách nào.” Hiểu Mĩ lắc đầu thở dài.
“Chuyện gì mà không có cách nào?”
“Hết thảy đều đã muốn định thành kết cục, không có cách nào cải biến. Hơn nữa hắn nói đây là công tác, hy vọng mình có thể thông cảm,mình còn có thể nói cái gì?” Hiểu Mĩ giọng nói khàn khàn, có chút nghẹn ngào.
“ Hiểu Mĩ, thực xin lỗi,mình thật sự nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.” Nhạc San áy náy nói. “Cậu nói hắn là ai vậy?Bạn trai sao? Hắn muốn cậu thông cảm hắn cái gì? Công tác bận quá, không có biện pháp hẹn hò với cậu sao?”
“Hắn muốn xuất ngoại.”
Nhạc San ngốc sửng sốt. “Vì công tác sao?”
Hiểu Mĩ gật gật đầu.
“Muốn đi thật lâu?”
“Nửa năm.”
A, thì ra là thế, khó trách Hiểu Mĩ gần đây tâm tình lạ như vậy, tình cảm bị ngăn trở bởi cự ly xa như vậy xác thực sẽ làm người ta lo lắng, mất đi cảm giác an toàn. Nhưng là nếu là vì công tác, kia cũng là không có biện pháp a.
“Nửa năm rất nhanh sẽ đi qua.” nàng cũng chỉ có thể như vậy an ủi Hiểu Mĩ.
“Mình lo lắng căn bản là không phải thời gian vấn đề, mà là Trương Toa Đình cũng phải đi!”
Trương Toa Đình?
Nhạc San ngây ngẩn cả người, vì nghe nhiều nên thuộc tên đồng sự trong công ty. Trương Toa Đình cũng phải đi ý tứ là bạn trai Hiểu Mĩ là người trong công ty? Nàng như thế nào chưa từng nghe nàng nói qua?
“Hiểu Mĩ,bạn trai cậu là ai?” nàng nhịn không được hỏi.
“Đó là một bí mật.” Hiểu Mĩ trả lời.
“Mình tuyệt đối sẽ không nói với người khác.” nàng thề thốt hướng nàng cam đoan. Hiểu Mĩ do dự, mới mở miệng nói: “Trần Vi Thắng.”
Nhạc San kinh ngạc nói không ra lời. Nàng chưa từng nghĩ tới Hiểu Mĩ cùng Trần Vi Thắng sẽ là một đôi, bởi vì bọn họ ngoại hình tuyệt không xứng đôi, Trần Vi Thắng quá mức nổi bật, mà Hiểu Mĩ lại quá mức bình thường. Nhưng là nàng tin tưởng Hiểu Mĩ sẽ không lấy loại sự tình này hay nói giỡn, cho nên này tin tức thật là rất làm người ta kinh ngạc.
“Các cậu kết giao lâu chưa?”
“Đã hơn một năm.”
Nhạc San nghe vậy lại trợn mắt há hốc mồm. “Cậu giữ bí mật tốt nha”
“Mình không nghĩ bị người ta châm chọc khıêυ khí©h. Cậu biết mình cùng hắn thoạt nhìn có điểm không hợp.” Hiểu Mĩ cười khổ.
“Sao lại nói như vậy? nàng nhíu mi. “ Xứng hay không không phải là vấn đề, chỉ có yêu hay không yêu mới là vấn đề. Hai người các cậu là thật tâm yêu nhau đi?”
Hiểu Mĩ không chút do dự lập tức gật đầu.
“Một khi đã như vậy,cậu có cái gì phải lo lắng?” nàng không phải không hiểu. “Chuyện Trương Toa Đình thích Trần Vi Thắng, cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng là Trần Vi Thắng lại lựa chọn cậu không phải sao? Hắn sẽ không bởi vì đến nước ngoài mà thay đổi, nếu các cậu là thiệt tình yêu nhau.”
“Mình cũng vẫn như vậy đối chính mình nói, nhưng là tâm tình chính là không cách nào đứng dậy nổi.”
Nhạc San không nói gì mà chống đỡ, nàng không có kinh nghiệm luyến ái gì, đối loại này tâm tình thật sự không hiểu biết.
“Đừng nói chuyện của mình nữa,cậu gần đây đã xảy ra cái chuyện tốt gì?” Hiểu Mĩ lắc lắc đầu, bỏ ra tâm sự làm nàng phiền muộn, chấn chỉnh tinh thần hỏi lại nàng.
“Cái gì chuyện tốt? Cậu vì sao như vậy hỏi?” Nhạc San bị hỏi không hiểu ra sao.
“Bởi vì cậu gần đây tâm tình tốt lắm,gương mặt biểu tình sáng lên.” nàng lộ ra tò mò biểu tình hỏi: “ Cậu có phải hay không đang yêu?”
“Cái gì?” Nhạc San cứng họng nhìn nàng, có chút kinh ngốc, lập tức lại lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
“Cậu đây là linh cảm từ đâu tới đây? Mình muốn cùng ai yêu đương nha?” nàng lắc lắc đầu.
“Không phải sao? Kia cậu tâm tình gần đây vì sao tốt như vậy? Buổi sáng mình còn nghe được cậu hát nha, là mình nghe lầm sao?”
“Vốn nghĩ đến công tác vĩnh viễn làm không xong lại đều làm xong, tâm tình của mình có thể nào không tốt?” Nhạc San cười meo meo nói ra đáp án.
Vài ngày qua, nàng chiều nào cũng đều cùng quản lí về nhà tăng ca, đem công tác ở công ty không kịp làm xong hoàn thành. Loại sự tình này khiến người ta có tâm tình thực tốt a, làm cho nàng có thể nào không tâm tình tốt đến tưởng ngân khẽ vài lời đâu? Hơn nữa trọng điểm là,trước khi về nhà quản lý, bọn họ sẽ trước đi ăn bữa tối, quản lí luôn là người trả tiền, làm cho nàng giảm đi không ít tiền chi tiêu cho bữa tối nha. Nàng thật là kiếm rất lớn nha!
“Là vì chuyện công tác làm xong này?” Hiểu Mĩ hoài nghi hỏi.
“Đúng rồi, bằng không còn có thể vì chuyện gì?”
Xem nàng bộ dáng hồn nhiên,vẻ mặt không có gì cha dấu, Hiểu Mĩ lắc lắc đầu, thở dài: “Coi như mình không có hỏi.”
Đã muốn thành một loại thói quen.
Nhạc San sẽ ở công ty tăng ca đến bảy giờ, sau đó đáp thang máy đến b3, lại lén lút ngồi trên xe quản lí,trước đi ăn bữa tối, lại đến nhà quản lí tăng ca, đem công tác ở công ty vẫn chưa xong làm xong mới về nhà.
Quản lí nhất định sẽ lái xe đưa nàng về, sáng sớm hôm sau lại đi đón nàng cùng nhau đến công ty đi làm, bởi vì muốn đem văn kiện công ty không thể để nàng mang về trả lại cho nàng.
Hơn nữa buổi sáng quản lí còn có thể thuận tiện làm một phần bữa sáng cho nàng, bởi vì hắn nói chính mình cũng muốn ăn.
Cho nên tóm lại, nàng không chỉ kiếm được thời gian có thể đem công tác làm xong, còn kiếm được bữa tối cùng bữa sáng này tiền hai bữa cơm, thật sự là siêu cấp lucky! Thói quen thành tự nhiên, tự nhiên đến đột nhiên có một ngày, nàng nhưng lại ở trước bảy giờ hôm đó liền đem công tác đều làm xong, cả người không khỏi sửng sốt, ngây người, ngốc trụ, sau đó mờ mịt không biết làm sao.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nàng hỏi chính mình, nên thu thập này nọ chuẩn bị tan tầm về nhà sao? Nhưng là, nếu quản lí còn giống thưòng lui tới ở dưới lầu chờ nàng, thật là làm sao bây giờ?
Đứa ngốc, chỉ cần gọi điện thoại nói với hắn hôm nay công tác đều làm xong, không cần lại đến nhà hắn đi tăng ca không phải được rồi?
Nàng như vậy nói cho chính mình, nhưng là trong lòng không biết vì sao chính là cảm thấy là lạ.
Nhưng công tác làm xong là sự thật, nàng không có việc gì làm, còn cứng rắn muốn cùng quản lí về nhà đi?
Nàng mày nhăn lại trừng mắt nhìn màn hình máy tính đã muốn hoàn thành công tác, cảm giác thực phiền chán, một chút hưng phấn làm xong công tác hoặc cảm giác khoái trá đều không có, chỉ cảm thấy hảo phiền.
Nàng hôm nay công tác hiệu suất sao lại cao như vậy nha? Thật sự là làm người ta tức giận!( Zyn: Đây là một loại bệnh mới J tương tư a)
“Cô phát ngốc cái gì vậy”
Nhạc San nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy quản lí không biết khi nào thì đi vào phía sau nàng. Nàng lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cung kính đối hắn nói: “Quản lí, anh sắp tan tầm? Thỉnh đi thong thả.”
“Nơi này chỉ còn chúng ta,cô diễn cái gì mà diễn?Thu thập các thứ, chuẩn bị đi thôi.” Bùi Danh Cạnh nhíu mi nói, kỳ thật rất muốn cười. Trời biết hắn mỗi ngày đều chờ mong tan tầm để cùng nàng có thời gian một mình ở chung, mỗi lần nhìn nàng nghiêm trang, bộ dáng lại ngây ngốc lăng lăng bị hắn đùa giỡn xoay quanh, hắn cũng rất muốn cười.
Bất quá đối với bất tri bất giác của nàng, hắn cũng hết kiên nhẫn a.(Zyn: ta cũng hết kiên nhẫn nha) Nàng rốt cuộc phải chờ tới khi nào thì mới có thể phát hiện hắn lấy việc công làm việc tư cùng dụng tâm khổ sở a? Thật sự là chịu không nổi trì độn của nàng.
“Quản lí, tôi hôm nay…… Ân, khả năng không cần phiền toái anh.” Nhạc San giãy dụa nhìn hắn, do dự mở miệng.
“Có ý tứ gì?” Bùi Danh Cạnh mị mắt hỏi.
“Chính là…… Ân, công tác của tôi đã làm xong, cho nên hôm nay không cần tăng ca.”
“Ý tứ chính là cô sắp tan tầm? Đi một mình?” hắn trầm giọng hỏi lại.
“Ân.” Nhạc San chần chờ gật đầu. Bằng không đâu? Nàng nếu không có muốn đem tư liệu công ty mang đi ra ngoài, hắn cũng không thể vì lo lắng nàng để lộ bí mật mà cùng nàng đồng hành, cùng tan tầm đi?
Cho nên, nàng không phải đi một mình, chẳng lẽ còn muốn da mặt dày kêu quản lí đưa nàng về nhà sao? Tốt nhất lại gọi hắn giống trước thuận tiện thỉnh nàng ăn bữa tối, sáng mai lại thuận tiện tới đón nàng đi làm, đương nhiên cũng đừng đã quên thuận tiện bữa sáng mỹ vị. Trong lòng có điểm là lạ, không biết là chuyện gì xảy ra. Nàng cố gắng bỏ ra loại cảm giác này.
“Quản lí,tôi sẽ khó cửa,anh đi trước đi. Lái xe cẩn thận một chút. Ngày mai gặp.” nàng giơ tay đối hắn vẫy vẫy nói tái kiến.
Bùi Danh Cạnh mặt không chút thay đổi nhìn nàng, trong chốc lát sau, không nói được một lời xoay người bước đi.
Nhạc San lăng lăng nhìn bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, còn đứng ở tại chỗ ngẩn người, cũng không biết chính mình là chuyện gì xảy ra.
Thẳng đến khi trên cửa lối vào thủy tinh truyền đến quản lý đồng sự nhắc nhở nàng nên rời đi công ty
“khấu khấu “ thanh âm, nàng mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, thu thập này nọ tan tầm.
Đáp thang máy, theo bản năng bấm cái nút b3, chờ cửa thang máy mở ra mới phát hiện chính mình đi nhầm tầng trệt.
Một mình ăn bữa tối, thèm ăn không biết vì sao đột nhiên biến
mất.
Về nhà, bởi vì thời gian quá sớm, nàng cũng không biết làm cái gì,nghĩ bật tivi xem, ấn nửa ngày lại mở không được, mới phát hiện chính mình ấn sai. Trong nhà điều khiển nguồn điện từ xa chốt mở bên phải, quản lí gia bên trái.
Mạc danh kỳ diệu tức giận cùng phiền chán nhất thời nảy lên trong lòng, nàng gọi điện thoại cho Sài Nghê, không có người nghe. Nàng lại gọi điện thoại đến Cần Tâm, kết quả điện thoại là thông, mới nói không quá hai câu nói,điện thoại Cần Tâm hết pin, sau đó liền chặt đứt tuyến. Nàng lại gọi Tiệp Ngọc, nếu này nói cũng không có người tiếp, hoặc là hết pin, nàng sẽ khóc.