Lúc Thời Từ cúp máy đã biết Ninh Phức nhất định sẽ không vui, nghe cô nói như vậy, anh ta không lái xe nữa, trực tiếp dừng lại bên đường, nắm tay cô ồn tồn dỗ dành: “Xin lỗi em Ninh Ninh, đợi bàn xong việc làm ăn, anh dạo phố mua sắm với em có được không...anh biết lần biểu diễn này với em mà nói rất quan trọng, cho nên anh chuẩn bị đến lúc đó sẽ liên hệ người ta giúp anh quay lại, đợi kết thúc rồi mỗi ngày anh sẽ luyện tập ba mươi lần, tranh thủ có thể tự mình thực hiện được một lần!”
Bản thân Thời Từ vốn thuộc loại da mỏng thịy mềm, mắt to, giọng nói rõ ràng.
Người đàn ông như vậy một khi mềm giọng làm nũng, chớp mắt nhìn cô, Ninh Phức cũng hết cách.
Huống hồ chuyện này vốn cũng không phải là vấn đề của Thời Từ.
Lòng Ninh Phức đã mềm xuống, nhưng giọng điệu vẫn cứng ngắc: “Vậy khi đó anh phải tới đón em, không được phép đến trễ.”
“Được được được, bảo bối thật tốt, bảo bối là tốt nhất!”
Còn chưa dứt lời, Thời Từ đã ôm và liên tục hôn mấy cái vào vành tai cô, lại nói rất nhiều câu dễ nghe, mới coi như phá vỡ vẻ lạnh lùng của Ninh Phức.
Hôm kỷ niệm thành lập trường, bài múa nhóm của khoa vũ đạo được xếp ở vị trí áp chót, các cô gái khởi động xong phải đến sau sân khấu giúp đỡ người dẫn chương trình và các bạn học có tiết mục diễn đầu trang điểm, bận đến tối mặt tối mày.
Trước khi Ninh Phức lên sân khấu mới trốn sau tấm màn, muốn xem thử người mà Thời Từ tìm đến quay phim giúp anh đã tới chưa, lại bất ngờ phát hiện Tống Trì Phong đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Người đàn ông mặc bộ đồ tây màu xám khói cao cấp, trên túi áo khoác có cài hoa tươi đại diện cho cựu sinh viên, đang ngồi nghiêm chỉnh giữa các cựu sinh viên tiêu biểu khác, nhìn thoáng qua thật sự là hạc giữa bầy gà.
“Tiếp theo chúng ta xin mời các vũ công đến từ khoa vũ đạo, mang đến cho chúng ta tiết mục múa cổ điển ‘Thủy trung tụ’.”
Giọng nói người dẫn chương trình truyền đến, giáo viên bên cạnh nhắc nhở các cô đứng vào đội hình, Ninh Phức không còn thời gian tìm người quay phim của bạn trai nữa, vội vàng trở về đội.
Thủy trung tụ, điệu múa như tên, tất cả diễn viên đều phải múa với tay áo thật dài.
Các cô gái đều mặc trang phục biểu diễn giống nhau, tay áo dài màu hồng nhạt, thông thoáng nhưng không chỉ có vẻ mềm mại xinh đẹp, còn hiện rõ mấy phần hiên ngang từ đường cong cắt xẻ gọn gàng.
“Cố lên.”
“Cố lên!”