Tống Trì Phong đứng bên cạnh nhìn một lúc, thấy bàn tay cô gái không ngừng sờ sai chỗ, hắn vươn tay ra dời tay cô đến vị trí đã hở ra một đoạn nhỏ kia.
“Ở đây.”
Đầu ngón tay người đàn ông khô nóng, vừa chạm đã buông, một chút độ ấm và xúc cảm để lại giữa ngón tay cô rất nhanh đã tan biến.
Xem như Ninh Phức đã sờ trúng vị trí hở ra kia.
Bây giờ phải trả giá cho sự cố chấp của mình. Dây kéo kia chỉ tuột xuống một chút, một tay Ninh Phức cầm ly rượu, tay kia thử kéo, phát hiện hình như có chút khó khăn.
Tống Trì Phong đứng một bên nhìn đôi má trắng như tuyết của cô ửng đỏ, đường cong của chiếc cổ dẫn xuống xương bướm như ẩn như hiện sau lưng, tiện tay đặt ly rượu lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
“Để tôi thử nhé?”
Tuy là câu hỏi, nhưng Ninh Phức chỉ cảm thấy chiếc đầm mang theo khóa kéo hơi nhấc lên, khoảnh khắc khi người đàn ông cúi đầu, hơi thở lặng lẽ phớt qua sau gáy cô.
Không quá nóng, hơi thở ấm áp lại mát mẻ đột ngột khiến cho vùng da nhỏ kia thít chặt, cảm giác căng cứng nhanh chóng lan rộng, nuốt chửng cả vùng lưng.
“Không sao đâu, không cần phiền anh...”
Cô quay đầu, Tống Trì Phong cảm giác người phía trước cử động, cũng ngẩng đầu lên.
Lại lần nữa nhìn vào mắt nhau.
Đôi mắt người đàn ông hẹp dài khẽ nhếch, chính là dáng mắt dễ khiến người ta cảm thấy sắc bén và mạnh mẽ.
Nhất là khi hắn đã cất giấu nụ cười mang tính lịch sự, tròng mắt đen sâu thẳm dường như đang dâng trào dòng chảy u ám khó phát giác.
“Không có gì.”
Sau khi Tống Trì Phong đè thấp giọng từ tính được phóng đại, như thể dòng điện lóe lên trong đêm tối.
Vừa dứt lời, tay hắn đã chạm vào eo Ninh Phức, độ ấm lòng bàn tay chớp mắt xuyên qua lớp vải mỏng manh, bụng ngón tay cái đè chặt lên phần eo sau.
Ninh Phức cảm thấy vùng eo nóng lên, cả cơ thể cũng căng chặt như thể vùng da nhỏ bị bụng ngón tay người đàn ông chạm vào kia.
Tính cách của cô khá chậm chạp, yêu đương với Thời Từ cũng bắt đầu từ thời sinh viên, trước giờ cô chưa từng đến gần một người đàn ông xa lạ nào như thế.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người người đàn ông xâm nhập trễ hơn động tác của hắn một bước, không giống với Thời Từ, là một hương vị xa lạ.
Ninh Phức cứng ngắc đứng tại chỗ.
Mà đối diện với ánh mắt sợ sệt của cô, Tống Trì Phong khẽ mỉm cười, buông tay đồng thời cũng lùi ra sau một bước kéo giãn khoảng cách giữa hai người.