Hôm nay khi Kỷ Cửu trở về Trung Quốc, Ôn Mặc đã dậy sớm đưa cô ra sân bay, sau đó vội vàng trở về phòng thí nghiệm làm thủ tục không ngừng nghỉ, sau một ngày bận rộn nên hiện tại hắn rất mệt.
Trong microphone truyền đến giọng nói có chút mệt mỏi của hắn, Kỷ Cửu cảm thấy có chút áy náy, lại có chút đau lòng: "Em về nhà rồi, em đánh thức anh sao?"
"Không có, anh đang gấp rút làm thí nghiệm nên thức cả đêm." Hắn trầm giọng nói, dường như hắn đẩy ghế ra rồi đứng dậy đi lại vài bước, sau đó vài giây có tiếng nước chảy yếu ớt.
Trong thời gian này, hắn cần chuẩn bị trước cho các chương trình học nghiên cứu sinh, hắn sẽ tiếp tục làm việc bên ngoài, thiết kế trang web và các chương trình bảo vệ cho các công ty coi như luyện tập.
Kỷ Cửu bỏ quần áo ra một bên, ngồi ở mép giường, cau mày nói: "Anh thức khuya lo học máy tính có ngày bị hói đầu như chơi."
Có đôi khi ở trường học bọn họ tùy tiện đi dạo hai vòng, không có chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ gặp một số học sinh có tóc như "Địa Trung Hải", cô sợ hãi mỗi khi nhìn thấy họ.
Không thể tưởng tượng được cảnh mà Ôn Mặc khi bị hói đầu ...
Má ơi! Thật là đáng sợ!
Kỷ Cửu rùng mình.
Đầu bên kia, Ôn Mặc cười cười, Kỷ Cửu gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của nam nhân rũ đôi mắt xuống, khóe miệng giật giật, không biết vì sao tim lại đập nhanh.
Cô phải thừa nhận rằng ông trời thật bất công, một số người được tạo ra đến mức gần như hoàn hảo.
Ví dụ như Ôn đại gia.
Đôi khi Kỷ Cửu rúc trong lòng ngực của hắn và ngước nhìn hắn, luôn cảm thấy mình có chút may mắn.
Trong bốn năm qua, đã có nhiều nữ sinh tại MIT đã tỏ tình với Ôn Mặc.
Nhất là khi Kỷ Cửu cùng hắn ở bên nhau, liền đυ.ng phải vài cô nàng chặn đường cảnh cáo, cô chẳng có thời gian mà đi làm những việc đó, số lần khẳng định không dưới hàng chục.
Mới đầu Kỷ Cửu thật sự rất lo hắn có thể nɠɵạı ŧìиɧ hay không, rốt cuộc, mấy cô em ngoại quốc bị hắn làm cho cay cú một phen, quan sát một thời gian, cô mới yên tâm.
Ôn đại gia thật sự rất chung tình nha.
Biết mình đã có bạn gái nên hắn luôn tuân thủ quy tắc, đi đường không liếc mắt đưa tình, rất ngoan a.
Đôi khi, Kỷ Cửu không khỏi cảm thấy xót xa cho những bạn học nữ đó.
Nghĩ đến cách trị mấy con trà xanh gần như cả ngày, nhưng bên kia giống như lão sư trong trạng thái bình tĩnh, không có đáp lại, cũng coi như không có việc gì, liền thích cao hứng biểu hiện ra, rắc một bát cẩu lương siêu to khổng lồ.
Trong trường hợp đó, lực sát thương có thể so với nhưng mũi dao sắt nhọn! Thật đau đớn a!
Kết quả là, Kỷ Cửu còn chưa kịp ra tay, nhóm tình địch đều bị vẻ mặt lãnh đạm của Ôn Mặc đánh bại, buồn bã rút lui.
Ngoại trừ bộ dạng dần nẩy nở ở bên ngoài, điều dễ thấy nhất chính là chiều cao của Ôn Mặc.
Trước Tết Nguyên Đán, Ôn Mặc bị ốm, Kỷ Cửu chỉ đơn giản đưa hắn đi kiểm tra sức khỏe toàn diện ở bệnh viện, đo chiều cao và cân nặng của hắn, khi biết được số liệu, Kỷ Cửu đứng phát ngốc trên hàng lang nửa ngày trời.
Có thể lúc bình thường bọn họ như hình với bóng nên không có cảm giác gì nhiều, nhưng trên thực tế, chiều cao của hắn đã tăng lên mét tám tám mà cô không hề hay biết!
Thảo nào khi cô đi giày đế bằng cố gắng hôn trộm hắn, nhưng cô chỉ có thể gặm đến cằm hắn thôi!
Răng đau thấu trời!
Nghĩ đến những chuyện đáng xấu hổ trong quá khứ, Kỷ Cửu trợn tròn mắt.
Ôn Mặc đi vào phòng tắm rửa mặt, nghe cô nói đến hói đầu, nhìn trong gương một hồi, trầm mặc nói: "Có hói thì cũng không cho trả hàng."
Kỷ Cửu: "..." Ôi chao!
Hai người nói về những chủ đề khác, Kỷ Cửu liếc nhìn đồng hồ treo tường, không thể trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của hắn nữa nên vội vàng muốn kết thúc cuộc gọi: "Muộn lắm rồi, anh đi ngủ sớm đi, có chuyện gì lần sau nói tiếp."
Ôn Mặc nhàn nhạt đáp.
Kỷ Cửu định tắt máy.
Đột nhiên lại nghe thấy hắn nói: "Tiểu Cửu."
"Sao vậy?"
Bên kia im ru.
Kỷ Cửu kiên nhẫn đợi một lúc.
Hắn nói: "Anh nhớ em."
Cô đã rời đi bốn mươi bốn tiếng, trong đêm dài ở Boston, hắn nhớ cô rất nhiều.
Âm cuối phát ra đầy tình cảm, không khí trong căn phòng yên tĩnh này, xuyên qua màng nhĩ của Kỷ Cửu, hình như cô cảm thấy mình bị kí©h thí©ɧ.
Kỷ Cửu hiếm khi nghe hắn nói những điều như vậy, thẳng thắn bộc lộ cảm xúc bên trong của mình bằng một giọng điệu nghiêm túc.
Làm người ta không thể chạy trốn.
Trái tim chợt dịu đi một nửa.
Sau một lúc lâu.
Kiềm nén khóe miệng đang nhếch lên, như đang dỗ dành một đứa trẻ, giọng của Kỷ Cửu ôn nhu nhẹ nhàng.
"Anh ngoan."
Sau đó, lời nói đột ngột thay đổi, cô mỉm cười: "Mau ngủ đi! Đừng thức khuya, thức khuya hói đầu còn hại thận!"
"..."
Ôn Mặc cúp máy.
***
Vài ngày sau, Kỷ Cửu cùng Harry đi dạo chợ thị trấn để dạo hai vòng.
Hai năm trước, show diễn thời trang của Bội Đức La được tổ chức tại Luân Đôn, một show diễn lớn với chủ đề phong cách Trung Hoa kéo dài trong nhiều giờ đã thu hút vô số báo giới.
Thế giới bên ngoài có nhiều ý kiến
trái chiều về buổi trình diễn này, một số nhà thiết kế kỳ cựu đã đưa ra đánh giá xác đáng:
--Đây là thời điểm người nước ngoài biết nhiều nhất về văn hóa Trung Quốc, nhưng tiếc là vẫn chưa tường tận.
Tuy nhiên, xét về bản thân buổi trình diễn, đây có thể coi là một bước đột phá trong thiết kế của Bội Đức La. Sau đó, nhiều người đã đến gặp ông để phỏng vấn và hỏi tại sao lại chọn kỹ thuật thêu thùa Giang Nam, Bội Đức La liền đem tranh Trung Quốc ra giải thích một chút.
Các chi tiết cụ thể được giấu kín, địa chỉ của thị trấn cổ thậm chí không được đề cập đến.
Với sự phát triển hiện đại hóa, có rất ít cảm giác nguyên thủy của trấn Giang Nam còn giữ lại, Bội Đức La không muốn một lượng lớn khách du lịch phá hủy sự yên bình của nó.
Trong Parsons, Bội Đức La là người giới thiệu của Kỷ Cửu, tình cờ Kỷ Cửu đã giới thiệu Harry làm quen với Bội Đức La.
Hai người có cùng tổ tiên và sở thích giống nhau, họ gặp nhau chỉ hận là quá muộn, họ tán gẫu suốt ngày.
Harry biết được đó là thị trấn cổ mà Kỷ Cửu đưa Bội Đức La đến, tình cờ có một tác phẩm thiết kế muốn sử dụng một số nghề thủ công truyền thống của Trung Quốc nên đã cầu xin Kỷ Cửu đưa anh đến đó rất lâu.
Kỷ Cửu bị anh nháo đến không còn kiên nhẫn nữa nên cô đành đồng ý.
Nhưng hai người đã đồng ý trước, không có lần sau, Harry gật đầu như gà mổ thóc.
***
Thứ Hai.
Kỷ Cửu ăn sáng xong ra gara lấy xe.
Trở về Trung Quốc vào kỳ nghỉ hè đại học năm trước, Kỷ Cửu lôi kéo Ôn Mặc đi thi bằng lái xe, sau ba năm đào tạo, bây giờ cô có thể lái xe dễ dàng.
Ở vị trí trong cùng của nhà để xe, một chiếc Mercedes-Benz, đó là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi mà Kỷ Lang Thiên tặng cho cô, chiếc chìa khóa mới được lấy ra vào đêm qua, còn mới tinh.
Vén tấm che bụi, lộ ra thùng xe mới mẻ.
Kỷ Cửu bấm chìa khóa, đèn xe nhấp nháy hai cái, cô cúi người ngồi vào ghế lái, dưới chân đạp ga, màu trắng chậm rãi chạy ra khỏi ga ra.
Một ngày cách đây vài tháng, Quý Anh Hiền bất ngờ gọi cho cô và mời cô làm giám đốc thiết kế Vân Thượng.
Sau khi Quý Anh Hiền trở về từ Đại học Thanh Hoa, Kỷ Lang Thiên đã đem Vân Thượng vào tay của anh.
Nhưng vì anh còn quá trẻ mà đã một bước bay đến chức CEO nên những người bên dưới không bằng lòng vì điều này. Ngoài ra, Vân Thượng đã phát triển về quy mô dưới sự điều hành của Kỷ Lang Thiên trong những năm qua, anh còn thiếu kinh nghiệm rất nhiều người phản đối.
Tạm thời anh còn có Kỷ Lang Thiên làm chỗ dựa cho mình, các thành viên hội đồng quản trị cũng không dám động đậy quá nhiều.
Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, Quý Anh Hiền chắc chắn cảm thấy lòng có dư mà lực không đủ. Nhưng Vân Thượng là do mẹ anh một tay dựng nên, sao có thể buông bỏ được?
Sau một lúc suy nghĩ, anh liền nghĩ đến Kỷ Cửu.
Để mở rộng chuỗi công nghiệp, Vân Thượng gần đây đã mở một bộ phận thiết kế quần áo mới. Tất cả thành viên dưới mắt đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu giám đốc thiết kế phụ trách tổng thể Quý Anh Hiền đã đau đầu vì ứng viên đến ứng tuyển rất nhiều.
Mãi về sau, anh tình cờ xem được một tạp chí thời trang, tờ báo này đưa tin năm nay tốt nghiệp xuất sắc từ các trường thiết kế lớn, Kỷ Cửu là một trong những người xuất sắc nhất, anh mới tự động mời cô đến ngồi vào vị trí này.
Dựa theo sơ yếu lý lịch và thành tích, Kỷ Cửu hoàn toàn đủ tiêu chuẩn cho vị trí này. Cô đã thiết kế rất nhiều tác phẩm xuất sắc trong bốn năm qua, tác phẩm thiết kế xuất sắc nhất được đề xuất bởi Bội Đức La, đồng thời, cô đã giành được một số giải thưởng trong ngành thiết kế năm đó, điều này thu hút rất nhiều lời khen ngợi.
Chỉ trong vòng bốn năm, với tài năng thiết kế xuất chúng, cô đã có được nhiều tiếng vang trong giới thiết kế.
Ngay cả khi cô vẫn còn là sinh viên của Parsons, nhiều người đã nghe tin và mời cô thiết kế quần áo với số tiền không nhỏ, trong đó có cả các tỷ phú và siêu sao Hollywood.
Theo tin đồn thất thiệt, cách đây không lâu, một đại gia thời trang đã đề nghị cô làm tổng giám đốc chi nhánh với mức lương ngất ngưởng hàng chục triệu mỗi năm, nhưng cuối cùng Kỷ Cửu không đồng ý.
Quý Anh Hiền đã rất chú ý đến tình hình của Hoa Kỳ, sau khi nhận được tin tức, không chậm trễ, anh nhanh chóng gọi cho Kỷ Cửu và hỏi cô có muốn làm giám đốc thiết kế hay không. Chuyện xảy ra lúc Kỷ Cửu cũng có ý định trở về Trung Quốc, hai anh em đã đồng ý với nhau và ký thỏa thuận miệng.
***
Trụ sở công ty Vân Thượng vẫn nằm ở trung tâm thành phố, là một tòa nhà văn phòng bằng kính cao bốn mươi tầng.
Kỷ Cửu đậu xe ở gara dưới tầng hầm rồi trực tiếp đi thang máy độc quyền lên tầng cao nhất.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký đang báo cáo với Quý Anh Hiền về lịch trình ngày hôm nay, báo cáo được nửa chừng, bên ngoài có người gõ cửa.
Quý Anh Hiền mỉm cười, giơ tay cắt ngang cuộc nói chuyện của cô thư ký, đứng dậy mở cửa.
Thư ký kinh ngạc nhìn theo, đập vào đôi mắt mình là bắp chân thon dài trắng nõn, đi giày cao gót, trên người là bộ âu phục nữ màu trắng, tóc nâu hơi xoăn, hoàn toàn giống một nữ cường nhân.
Chỉ là có điều gì đó không ổn ...
Khuôn mặt của nữ nhân này còn quá trẻ.
Thư ký nhíu mày nghi ngờ, không biết đây có phải là bạn gái của tổng giám đốc?
Ý kiến
này ngay lập tức bị bác bỏ, bạn gái của tổng giám đốc bọn họ đều đã gặp qua, đó là thiên kim nhà họ Du, nữ nhân này đến từ đâu?
Chẳng lẽ ... là tình nhân do tổng giám đốc nuôi ở bên ngoài sao?
Sắc mặt của thư ký thay đổi một chút.
Quý Anh Hiền không nhận thấy sự thay đổi trong lòng của người phía sau, mở rộng vòng tay và ôm Kỷ Cửu: "Chào mừng trở về, Tiểu Cửu."
"Anh Hiền ca ca, đã lâu không gặp." Kỷ Cửu mỉm cười, thì thầm vào tai anh, " Chúc mừng, chúc mừng lễ đính hôn của anh nha."
Anh và Du Tinh Tinh đính hôn vẫn chưa được công bố, chỉ có người trong gia đình mới biết, ngày đính hôn đó trùng với ngày Kỷ Cửu có một bài biện luận tốt nghiệp không trở về kịp, vì vậy cô phải nhờ Kỷ Tử Nhiên tặng quà.
Quý Anh Hiền thấp giọng cảm ơn cô, sau đó buông cô ra, nở nụ cười rõ ràng: "Em đã có thể trở về nhà rồi, anh còn đang đợi em cứu anh đây."
Phòng thiết kế mới thành lập bên dưới thiếu trưởng nhóm, mấy ngày nay xuất hiện rất nhiều phiền phức. Trong chuyện, anh bị ồn ào đến đau đầu nhưng không thể can thiệp được, chỉ biết chờ đợi Kỷ Cửu trở về.
Sắc mặt Kỷ Cửu trở nên nghiêm túc: "Ngày hôm đó nghe điện thoại, em cơ bản đã hiểu rõ tình hình chung. Vài con tôm nhỏ không biết an phận. Đừng lo lắng, Anh Hiền ca ca, em sẽ đi xuống giậm chân vài cái, chuyện sẽ xong ngay."
Nói trắng ra, chỉ là một vài nhà thiết kế dựa vào thâm niên của mình để tranh giành vị trí giám đốc, bất chấp mọi thủ đoạn, Kỷ Cửu từ nhỏ đã nhìn thấy nhiều rồi, so với các thủ đoạn tranh giành đó, nếu như gặp được sư phụ, không đáng để nhắc tới.